Chương 10:

"Lửa quá lớn, nhỏ một chút." Tô Lâm nói, phiến đá đã nóng lên, sau khi đổi lửa nhỏ thì chậm rãi đem cá lên nướng trong hơi nước nướng khô, cá nướng kiểu này sẽ không đủ mềm cũng rất cần sức khi nhai.

Cá ký sinh có mùi tanh không nặng, cũng không có nội tạng gì, nơi này điều kiện đơn sơ, đến cả một thanh đao cũng không có, Tô Lâm cũng không có ý định xử lý, cứ để như vậy mà nướng.

Bị cô sai khiến, Gores lập tức có chút không vui, rống to một tiếng với cô, kết quả lại há miệng ra, ngọn lửa vốn đã rất lớn trong nháy mắt lan tràn đến bệ đá, da cá thiếu chút nữa cháy khét. Rất may mắn là, không biết là phiến đá đặc thù hay là cá đặc thù, cá đặt lên vậy mà không có bị dính.

Ma Vương đại nhân thời thời khắc khắc đều chú ý đến cá khô của mình, nhìn thấy như vậy thì lập tức dùng một đạo ma khí gõ vào đầu nó.

Gores ủy khuất ôm lấy đầu mình, vừa định mở miệng, trong miệng lại chợt phát ra một ngọn lửa nhỏ.

Ma Vương có chút bất mãn, Tô Lâm nhanh chóng ngăn cản móng vuốt lớn của nó, cũng thuận thế lặng lẽ xoa đầu nó một cái.

“Không có việc gì, độ lửa thế này là vừa vặn.”

Ánh mắt của Rhine loé lên sự hoài nghi trong chớp mắt, rốt cuộc vẫn dừng động tác lại, ghé vào bếp lò chờ cá khô.

Gores bất ngờ nhìn nhân loại này, nàng vậy mà lại có thể ngăn cản được Ma Vương đại nhân.

Lúc này bên bờ sông đã có một đống cá lớn được chất đầy, cá ở mấy chục dặm phương viên đều ở chỗ này, mèo con ma khí hồi lâu mới trở về một lần. Đám ma thú không có việc gì đều vây quanh thành một vòng ở bên cạnh bếp lò.

Ngọn lửa nhỏ thiêu đốt phiến đá, thân thể dài nhỏ của cá ký sinh uốn lượn từng chút một. Tô Lâm dùng một khúc gậy mà mình nhặt được, cũng có thể là xương thú, làm đũa nhanh nhẹn lật mặt cá.

Mùi hương của thịt cá nhàn nhạt chậm rãi bay ra, trong lúc nhất thời tiếng nuốt nước miếng không ngừng vang lên, không biết là con ma thú nào phát ra tiếng vang rung trời.

Ma Vương cảnh giác lại gần bếp lò thêm một chút, sợ cá khô của mình sẽ bị ai đó cướp đi.

Nhưng cá còn chưa lật hết các mặt xong, ngọn lửa phía dưới phiến đá đã phụt một cái đột ngột biến mất.

Gores xụ mặt xuống, vẻ mặt mệt mỏi cúi đầu áy náy nói.

"Rhine đại nhân xin tha thứ cho ta, ta thật sự là quá đói bụng rồi, không có khí lực phun lửa."

Ma vương: "!!!"

Làm sao có thể như vậy chứ?...

Không có lửa, cá khô bất đắc dĩ biến thành cá nướng, hơn nữa còn là cá nướng chưa chín kỹ.

Ma vương đại nhân dù thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy, thân thể NÓ lập tức phồng lên, ma khí tùy ý bốc ra, một cỗ áp lực cực kỳ khủng bố nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

“Các ngươi là ma thú cường đại nhất trong vực sâu ma giới, toàn bộ ma giới cùng nhân giới đều sợ hãi các ngươi, hiện tại ngươi, nói cho ta biết ngươi bởi vì quá đói không có khí lực phun lửa, lúc lên chiến trường sao ngươi không có quên phun lửa đi hả!" Ma Vương đại nhân tê tâm liệt phế tức giận rống lên, nhóm mèo con đang chăm chỉ bắt cá bên ngoài thấy ma khí liền bay nhanh trở về bên người nó, làm cho đoàn ma khí vốn không an phận giống như ngọn gió thổi vào ngọn lửa nhao nhao phiêu đãng khắp nơi.

Gores ở bên cạnh xấu hổ quỳ rạp trên mặt đất, biểu tình vốn đã rất thảm lại càng thảm hơn, suýt chút nữa thì đã khóc ra.

Nó không ngừng xin lỗi, đôi cánh khổng lồ dán sát vào mặt đất, đầu như sắp vùi vào trong lòng đất.

“Thật xin lỗi đại nhân, là ta vô dụng.”

Thật sự Tô Lâm không biết nên đồng tình với Ma Vương hay là đồng tình với Gores.

Món cá khô chờ mong trăm năm lại bởi vì không có lửa mà bị hủy, Ma Vương đại nhân không chỉ phẫn nộ còn rất ủy khuất, mặc dù hắn không có nói cái gì nữa, nhưng ma khí trên người một lúc sau không có xu thế dừng lại, hiển nhiên tâm tình trong chốc lát không thể bình phục như ban đầu được.