Chương 9:

Bình thường Ma Vương đều ở trong núi ngủ say, rất ít khi tỉnh lại cũng rất ít khi triệu hoán chúng nó, đây là lần đầu tiên.

Tầm mắt chúng nó không khỏi nhìn về phía Tô Lâm đang đứng ở một bên, vừa nhìn liền biết đây chính là một nhân loại, còn là một người bình thường không có bất kỳ ma pháp nào, một nhân loại bình thường ở loại địa phương như Ma giới này liền có ý nghĩa là một loại đồ ăn.

Chẳng lẽ Ma Vương đại nhân muốn cùng chia sẻ thức ăn cùng chúng nó sao?

Mấy ma thú đều nghĩ tới khả năng này, ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm cũng nhất thời trở nên hưng phấn.

Phải biết rằng nơi này là vực sâu Ma Giới, toàn bộ Ma Giới rất lớn, cũng giống như đại lục Nhân Giới có được vương tộc và có đủ loại thành thị thôn trang, mà vực sâu Ma Giới nằm ở nơi hẻo lánh nhất cũng nguy hiểm nhất trong toàn bộ Ma Giới, không có bất kỳ ma nhân nào dám đặt chân vào nơi này, nơi này là cấm địa của Ma Giới. Nhưng trên thực tế, nơi này ngoại trừ ma khí nồng đậm ra thì tất cả mọi thứ đều rất thiếu thốn, đặc biệt là đồ ăn, có thể có quá ít đồ ăn để ăn, một đám ma thú ăn thịt cũng bắt đầu gặm cỏ, khoảng cách giữa lần trước được ăn đồ ăn không biết đã đi qua bao lâu rồi, đã sớm đói bụng đến hai mắt tỏa sáng.

Tô Lâm bị nhưng ánh mắt tràn ngập đói khát này nhìn chăm chú, bước chân lặng lẽ dịch hướng về phía bên người Ma Vương.

Ma Vương không vui, ngăn cản ánh mắt nhìn bọn họ về phía Tô Lâm, nhân loại này nó vẫn còn hữu dụng, cũng không thể bị ăn tươi nuốt sống như vậy. Nó khẽ hừ rồi nói: "Không phải ta chỉ gọi Gores thôi sao, sao lại tới nhiều như vậy?”

“Rhine đại nhân, đã lâu không gặp, chúng ta đều phi thường nhớ ngài.”

“Đúng, chúng ta muốn đến thăm hỏi ngài một chút, ngài có gì cần hỗ trợ, chúng ta đều có thể làm." Ma thỏ tiến lên phía trước nịnh nọt nói. Đầu thỏ của nó tương đối đáng yêu, hai cái tai to dựng thẳng lên, bộ lông thuần màu đen, trong bóng đêm sẽ hiện ra ánh sáng. Thân thể của nó chính là phiên bản thỏ phóng đại, nhưng bởi vì rất gầy nên một chút cũng không mượt mà, có chút khô cằn, giống với những ma thú khác, xương cốt đều dán vào da, bởi vì quá gầy mà con mắt quá mức nhô lên, làm giảm đi vài phần đáng yêu.

Rhine không để ý bọn họ cũng không để bọn họ đi, chỉ vào bếp lò rồi nói với Gores: "Phun lửa, nơi này cần lửa.”

Gores là một con ma thú có hình thể sư tử, thân hình rất khổng lồ, sau lưng mọc ra hai cái cánh, nhưng bởi vì quá gầy nên không có chút cảm giác áp bách nào, nhìn dáng vẻ của nó còn có chút đáng thương. Nó nhu thuận đi tới bên cạnh bếp lò, ngồi xuống rồi bắt đầu phun lửa, ngọn lửa màu xanh biếc trong nháy mắt dâng lên.

Tô Lâm lớn mật tiến lên, đứng ở bên cạnh bếp lò, một lần nữa nhìn về những con cá nhỏ phía trên, mèo con ma khí vẫn còn đang ở trong sông cố gắng bắt cá, hồi lâu mang về một con ném ở bên bờ rồi lại lặn trở về. Ma Vương còn chưa có động tác gì, mấy con ma thú liền tích cực tiến lên cắt cá ký sinh trong miệng. Chó ba đầu vừa mới bị đâm một trận, lúc này nhìn thấy cá ký sinh vẫn có chút rục rịch muốn ăn, liều mạng nuốt nước miếng, thanh âm ùng ục vang lên, ba cái đầu đang âm thầm phân cao thấp xem ai tới ăn con cá nhỏ này.

Tô Lâm lại không cho chúng nó cơ hội này, đi lên phía trước, rất tự nhiên đi theo bên người bọn nó rồi tiếp nhận cá, đặt ở trên bệ đá.

Ba con chó đều ngây ngẩn cả người, nhân loại nhỏ yếu này một chút cũng không sợ chúng nó!

Phiến đá từ từ nóng lên, nhưng ngọn lửa ở phía bên dưới quá lớn, nhiệt độ quá cao không có dầu, bắt đầu nướng cá. Biện pháp nướng cá khô này cần thời gian rất lâu, không biết con sư tử lớn này có thể chịu đựng được hay không.