Chương 45: Lưu Lại Đường Lui

Lâm Võ suốt đêm chạy đến nhà Lí chính, nói chuyện xảy ra với Lí chính, cũng dặn dò trước không cần phải để lộ chuyện này ra ngoài.

Lí chính đáp ứng, sau khi tiễn Lâm Võ đi, Vợ hắn đến trước mặt hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn vẻ mặt của tiểu tử Lâm Võ, khẳng định đã có chuyện lớn xảy ra. Trong khoảng thời gian này, toàn thôn dân đều nhìn thấy tỷ đệ Lâm gia như mặt trời giữa trưa, không ít người đỏ mắt.

Hiện tại xảy ra chuyện, đáy lòng ả không khỏi có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, trước kia đều là những người nghèo, đột nhiên người ta có tiền, trong lòng tóm lại cảm thấy không công bằng, sinh ra tâm lí ghen ghét mong người khác xảy ra chuyện.

Lí chính xua xua tay, "Đàn bà con gái đừng suốt ngày hóng chuyện."

Tức phụ lí chính vẻ mặt không vui, đang chuẩn bị phản bác, nhưng thấy Lí chính vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hôm nay Lâm Võ tới là vì sự tình trong nhà, ngươi chớ có mách lẻo bên ngoài."

Tức phụ lí chính thấy trượng phu có vẻ mặt nghiêm túc, dù cho trong lòng không vui, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Lâm Võ trở về từ cửa sau nhà Lí chính, chọn đường nhỏ về nhà, dọc theo đường đều tránh sự chú ý của người khác.

Lâm Diệp Nhi đem cơm chiều đặt lên bàn, nhìn hai huynh muội ăn cơm, lại thấy bộ dạng hai huynh muội nuốt không trôi cơm, trong lòng thở dài một hơi, "Ăn nhanh lên, ăn xong sớm một chút còn nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta còn phải tới thôn Hoa Sen thu mua cải trắng."

"Tỷ, tiền của chúng ta còn chưa lấy lại được, lấy đâu ra tiền thu mua cải trắng." Tưởng tượng đến bọn họ dậy sớm làm sấp mặt kiếm chút tiền giờ bị người trộm đi, Lâm Võ tâm đau cắt da cắt thịt, hận không thể đánh nhừ tử tên trộm.

Lâm Diệp Nhi cười nói: "Ai nói chúng ta không có tiền." Nói, từ trong túi lấy ra một túi tiền. nàng đưa tay vào túi, lén lấy từ trong không gian ra túi tiền.

Tiểu Đoàn Đoàn kinh ngạc nhìn túi tiền kia, nhanh chóng mở túi ra, đếm được khoảng hai mươi lượng bạc.

Lâm Võ vẻ mặt kinh ngạc.



Trong khoảng thời gian này kiếm được năm mươi lượng bạc, trừ bỏ ngày thường sinh hoạt tiêu dùng cùng lần trước tu sửa nhà ở tốn hết mười tám lượng bạc, còn lại hai mươi bảy lượng chia làm hai phần, hai mươi lượng bạc đặt trong không gian, còn lại bảy lượng bạc đặt ở trong nhà, phòng khi nàng không có ở nhà huynh muội Lâm Võ cũng có thể lấy ra dùng.

May mắn nàng để lại tiền không nhiều lắm, nếu thật toàn bộ đặt ở trong nhà, Lâm Diệp Nhi phỏng chừng cũng sẽ bị tức giận đến hộc máu. Cũng may nàng dự tính không sai.

Mất đi bảy lượng bạc, đối với người làm nông cũng không phải một con số nhỏ, tương đương với tiền thu được của họ trong một năm rưỡi.

Số tiền này có thể lấy lại là tốt nhất, không thể lấy lại, cũng chỉ đành chịu.

Việc này cũng làm cảnh tỉnh Lâm Diệp Nhi, trong căn nhà này bảo hộ quá mức đơn sơ, ăn trộm dễ dàng tiến vào.

"Tiểu võ, ngày mai thu mua xong cải trắng, chúng ta tìm vài công nhân làm tường rào."

Lâm Võ cũng suy xét đến, chủ yếu là trong nhà quá dễ đột nhập, cái rào tre xung quanh nhà, chỉ cần một nam nhân thành niên, xoay người một cái là đã có thể tiến vào.

Lúc này chỉ mới bị trộm tiền, lần sau lỡ gặp kẻ xấu, chính mình không ở nhà, tỷ tỷ muội muội cũng không an toàn. Chỉ cần tỷ tỷ muội muội an toàn hắn có tiêu hết tiền trong nhà cũng không để bụng.

Chuyện này đã bàn bạc xong, chỉ chờ bọn họ ngày mai thu mua xong cải trắng trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người Lâm Diệp Nhi cùng Lâm Võ thuê xe bò đến Thôn Hoa Sen, Tiểu Đoàn Đoàn lưu lại giữ nhà.

Đã xác định làm đồ chua như nghề nghiệp lâu dài, Lâm Diệp Nhi tự nhiên sẽ không tiểu đánh tiểu nháo. Vị chủ quán kia ở thôn Hoa Sen, cũng rất gần thôn nàng, cách xa nhau cũng vài chục dặm đường, đánh xe đi thực nhanh đến nơi.

Vị lão bản thôn hoa sen là họ Lý, tên là Lý Quý. Hôm nay ngày mới vừa lên, hắn sớm chờ ở cửa thôn, ngày hôm qua hắn về nhà nói chuyện cùng người trong thôn. Nếu vị tiểu cô nương kia ăn nói bừa bãi, không tới mặt mũi hắn có thể bị ném đi cả trăm dặm.