Chương 44: Nhà Bị Trộm Ghé Thăm

"Tỷ tỷ, thơm quá a." Tiểu Đoàn Đoàn nghe mùi hương tiến vào phòng bếp, nhìn trong nồi đang nấu một con gà nhỏ cùng với hạt dẻ vàng óng, đôi mắt sáng ngời, "Đây là cái gì?"

"Thịt gà hạt dẻ kho tàu." Lâm Diệp Nhi trên đường trở về đã nghĩ món cho bữa ăn.

Tiểu Đoàn Đoàn đứng ở một bên nhìn, mắt to tròn trong suốt nhìn chằm chằm món gà hạt dẻ kho tàu kia.

Lâm Diệp Nhi bị dáng vẻ tiểu tham ăn của nàng chọc cho vui vẻ, từ trong nồi lấy một miếng bỏ vào chén cho nàng, Tiểu Đoàn Đoàn lập tức nhét vào trong miệng.

"Cẩn thận nóng."

Lâm Diệp Nhi nhắc nhở vẫn là chậm một bước, tiểu gia hỏa nóng miệng nhảy lên.

"Nhanh lên nhổ ra."

Tiểu Đoàn Đoàn chịu đựng nóng, đem hạt dẻ ăn nhanh.

"Để tỷ nhìn xem có bị bỏng hay không."

Tiểu Đoàn Đoàn nghe lời vươn ra đầu lưỡi nhỏ.

Lâm Diệp Nhi nhìn một chút, không có gì trở ngại, nhéo nhéo mũi tiểu gia hỏa, "Muội đúng là đồ tiểu gia hỏa tham ăn, nếu bị bỏng, về sau sẽ ăn không được đồ ngon. Lần sau không được ăn như vậy nữa nghe chưa, bằng không có món ngon đừng hòng tỷ cho muội.”



Tiểu Đoàn Đoàn vừa nghe không cho ăn ngon lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Nàng hiện tại càng ngày thích tỷ tỷ làm đồ ăn, mỗi lần đều có thể ăn thật nhiều cơm.

Lúc này, thanh âm Lâm Võ lại truyền từ nhà giữa vào phòng bếp làm tỷ muội chú ý.

"Đi xem ca ca làm sao vậy." Lâm Diệp Nhi đảo thịt trong nồi, phân phó tiểu gia hỏa thèm thuồng kia đi.

Tiểu Đoàn Đoàn còn chưa đi ra phòng bếp, Lâm Võ đã chạy tới cửa phòng bếp, sắc mặt âm trầm, "Tỷ, tỷ có chắc chắn tiền tỷ đã đặt ở trong ngăn tủ đầu giường sao?"

Lâm Diệp Nhi dừng động tác trong tay, "Đúng, tiền chính là đặt ở trong cái hộp nhỏ có khóa lại."

Lâm Diệp Nhi có dự cảm không tốt.

"Làm sao vậy?" Lâm Diệp Nhi cũng bị biểu tình ngưng trọng của Lâm Võ dọa sợ.

Lâm Võ sắc mặt rất khó coi, "Tỷ, tiền bị trộm. Ngay cả nửa lượng bạc trong phòng ta cũng đã biến mất."

Tiểu Đoàn Đoàn vọt vào trong phòng mình, thực mau truyền đến một tiếng thét chói tai.

"Tỷ tỷ, túi tiền xinh đẹp của muội cũng mất rồi." Tiểu Đoàn Đoàn khóc lóc từ trong phòng chạy ra.

Ba người sắc mặt đều rất không tốt, đặc biệt là Tiểu Đoàn Đoàn khóc đến đôi mắt đỏ bừng. Lâm Võ sắc mặt âm trầm đáng sợ, trầm giọng nói: "Đệ đi tìm Lí chính thúc."



"Từ từ." Lâm Diệp Nhi ngăn Lâm Võ lại.

"Tỷ, còn có chuyện gì?" Lâm Võ hiện tại rất vội vã muốn đi tìm Lí chính, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng, bạc bị trộm mất cũng không phải là nhỏ.

Số tiền đó bao gồm cả tiền chuẩn bị ngày mai đến thôn hoa sen mua cải trắng, hiện tại mất toàn bộ tiền, bọn họ lấy cái gì đi mua, Tưởng tượng đến lúc đó, Lâm Võ thật là gấp muốn chết, nhưng dù thế nào hắn vẫn phải nghe lời của tỷ tỷ.

"Tiểu Võ, ngươi đến Lí chính thúc báo một tiếng là được, ngàn vạn đừng làm to chuyện, càng đừng làm cho những người khác biết." Lâm Diệp Nhi phân phó nói.

"Vì cái gì?" Lâm Võ khó hiểu, không cho người biết, vậy làm sao mà tra được.

"Nếu bị người khác biết được, càng khó bắt được tên đạo tặc đó."

"Tỷ, tỷ có thể bắt được trộm?" Lâm Võ vẻ mặt kinh hỉ.

Đối mặt với ánh mắt của hai huynh muội lâm võ, Lâm Diệp Nhi cũng không để trong lòng, "Ta cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm có thể bắt được, chỉ có thể thử xem."

Trong khoảng thời gian này bọn họ bán hạt dẻ, sửa nhà, làm người khác theo dõi nhà bọn họ, mới xảy ra kiếp nạn này. Tình cảnh của nhà bọn họ, người trong thôn quen thuộc nhất, 80% là người trong thôn, nhưng cũng không thể loại bỏ được tình huống là người bên ngoài thôn.

Nếu hiện tại gióng trống khua chiêng muốn bắt trộm, đối phương lại tìm cách giấu đi, muốn tìm ra người càng khó khăn.

Tiền là loại không có đặc điểm riêng biệt, muốn tìm giống như là mò kim đáy bể.