Chương 46: Thu Mua Cải Trắng

Lúc trời đã sáng hoàn toàn, Lý Quý nhìn thấy một chiếc xe bò hướng tới bên này, chờ tới gần, nhìn thấy người trên xe bò, tâm đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

Lâm Diệp Nhi đã sớm nhìn thấy Lý Quý chờ ở đầu thôn, liền cười chào hỏi, "Lý thúc, sớm."

Lý Quý đáp lời, ánh mắt nhìn về phía Lâm Võ đánh xe, Lâm Diệp Nhi giới thiệu nói: "Đây là đệ đệ ta, Lâm Võ."

"Tiểu tử này cũng thật rắn chắc. Lâm cô nương, hôm qua ta đã cùng người trong thôn nói, người muốn bán cải trắng đều đã đưa đến nhà ta, cũng không biết có nhiều hay không." Lý Quý trước tiên đánh tiếng với nàng để dự phòng, vì sợ không đủ cho nàng.

"Không có việc gì, có bao nhiêu thu bấy nhiêu."

Lý Quý thấy sắc mặt tỷ đệ bọn họ vô cùng bình tĩnh, không có lộ ra thần sắc thất vọng, có lẽ cũng là người phóng khoáng. Trên đường dẫn họ về nhà, lúc gặp được thôn dân không quên cùng bọn họ giới thiệu thân phận tỷ đệ Lâm gia.

"Thẩm bá, đây là tỷ đệ Lâm gia đến đây để thu mua cải trắng, nhà các ngươi có cải trắng lát nữa nhớ đưa đến nhà ta."

Thẩm bá cười sảng khoái gật đầu, "Tốt, tốt. Đợi lát nữa đưa đến."

Dọc theo đường đi Lý Quý có vẻ nói rất nhiều, Lâm Diệp Nhi nhận ra được nhiệt tình thật lòng trên người Lý Quý này. Kỳ thật nói với hắn hôm qua, hắn đã làm, hiện tại còn tận hết sức lực tuyên truyền như vậy, làm Lâm Diệp Nhi thực cảm kích phần lòng thành này của Lý Quý.

Nhà Lý Quý ở trong thôn, xuyên qua gần nửa thôn, mới đi tới tòa tiểu viện của Lý gia. Vừa vào cửa, Lý Quý hướng về phía buồng trong kêu, "Quế Hoa, có khách tới."

Từ phòng trong một phụ nhân đi ra, xem bộ dáng của nàng đang vội vàng nấu cơm. Quế Hoa thấy hai tỷ đệ Lâm gia, nhiệt tình đón tiếp.

"Ai nha, tới rồi sao. Nhanh vào trong phòng, ta mới vừa nấu cháo, vừa lúc có thể ăn."



Lâm Diệp Nhi vội vàng nói: "Tẩu tử, không cần phiền toái. Chúng ta đã ăn rồi."

Lâm Võ cũng sợ phiền toái người ta, "Tẩu tử, người cứ đi làm việc của mình. Chúng ta trước muốn đi xem cải trắng."

Tức phụ Lý Quý biết chính sự quan trọng, thấy hai tỷ đệ bọn họ không giống như đang khách khí, Quế Hoa tẩu cũng là người có mắt nhìn, cười nói: "Công việc quan trọng nên làm trước. Ngày hôm qua đương gia đã mang từ trong hầm ra ngoài một phần, phần còn lại sẽ mau đi lấy."

Phu thê Lý Quý đi vào hầm lấy cải trắng còn lại, có vài thôn dân đã cầm tới vài sọt cải trắng tiến vào. Tỷ đệ Lâm Diệp Nhi bắt đầu tính tiền cùng bọn họ, dựa theo giá cả đã định trước cùng Lý Quý.

Mới đầu chỉ có một vài thôn dân tới đây, dần dần người cũng đến càng ngày càng nhiều. Một đám cầm hơn mười, hai mươi văn tiền, có người bán nhiều cải trắng lấy được 50-60 văn, thôn dân xung quanh nhìn một trận đỏ mắt.

Không ít thôn dân vây xem, vốn dĩ không tính sẽ bán, tích trữ qua mùa đông ăn, nhưng nhìn người khác đếm tiền, không ít người cũng động tâm, bắt đầu lấy cải trắng trong nhà ra bán.

Nhìn một sọt lại một sọt cải trắng đặt trên xe bò, nhìn rất nhiều. Kỳ thật cũng không nhiều lắm, chủ yếu là nhà Lý Quý bán nhiều nhất tận ba bốn trăm cân, tính ra khoảng trên dưới hai trăm bắp cải trắng.

Ba người vẫn luôn vội đến giữa trưa, mới thu được cải trắng không sai biệt lắm.

Phu thê Lý Quý thực nhiệt tâm hỗ trợ, đem toàn bộ cải trắng thu mua đưa lên xe bò. Toàn bộ xe bò tràn đầy, có chèn cũng không thêm được nữa.

Mấy người đang buộc lại vài các sọt cho chắc chắn, trước cửa viện bỗng xuất hiện một thân ảnh. Lâm Diệp Nhi là người đầu tiên phát hiện ra hắn, nàng nhìn qua, tiểu tử thẹn thùng hướng về phía Lâm Diệp Nhi cười.

"Các ngươi còn thu mua cải trắng không?."