Chương 6

-Ta sai rồi, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi.

Tiểu khả ái mặt không biểu tình bấm vào eo ta. Thiên a~ ta có thể cảm giác tiểu khả ái truyền hết "tâm huyết" vào vòng eo con kiến đầy gợi cảm của ta.

-Ngươi vô liêm sỉ!! Cư nhiên đi câu dẫn cô nương khác.

Rõ ràng nàng ấy hôn ta thế nhưng tiểu khả ái lại nói ta câu dẫn nàng ấy. Khoan đã, tại sao tiểu khả ái có thể nói như thế được!? Chắc chắn đã bị đại sư huynh dạy hư rồi, ta chịu đau bên eo càng thêm kiên định khi hạn chế tiểu khả ái tiếp xúc đại sư huynh.

-Tứ muội, ngươi là sao vậy??

-Hảo tỷ tỷ, có thể giúp ta xoa eo được hay không? Đau chết ta!

"Nàng là công chúa a~, là công chúa a~, công chúa a~" âm thanh vang vọng trong đầu ta khiến ta tỉnh táo lại, tỷ tỷ cúi người xuống, tay của nàng đã chạm vào eo ta, ta theo bản năng xoay người lại nắm lấy tay nàng. Khoảng cách hai khuôn mặt khá gần nhau, thậm chí ta có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người tỷ tỷ. Đầu ta chợt nghĩa đến hình ảnh phó giáo chủ Hoa Nguyệt giáo hôn thị nữ, ta hơi rướn người lên. Khi cảm giác hai cánh môi chạm vào nhau, đầu ta như ầm một tiếng, ta mới chín tuổi, tỷ tỷ mười tuổi, đều là nữ hài tử, hơn nữa tỷ tỷ là công chúa và quan trọng nhất đây không phải là thế kỷ 21!!

-Tam muội! Muội ở đó không?

Tiếng của nhị sư huynh khiến ta và sư tỷ hoảng hốt tách nhau, sau đó là tiếng gõ cửa rồi có một vài tiếng nói chuyện của đại sư huynh đều nhắc đến ngũ sư muội.

-Ta ở ta ở.

Không đợi sư tỷ trả lời ta lật đật chạy ra mở cửa.

-Tứ muội, ta đâu có gọi muội a~

-Nhị đệ, chúng ta là đến tìm cả hai.

-Ha hả, ta chỉ là đùa tứ muội thôi. Sư phụ nói nay trải qua biến cố lần này sợ chúng ta ảnh hưởng nên cố tình muốn dẫn chúng ta ra ngoài trấn đi dạo. Tam muội cùng tứ muội có muốn đi?

-Tất nhiên tất nhiên.

Ta gật đầu lia lịa, thật là cầu còn không được, ta giờ chả biết phải đối mặt ra sao với sư tỷ.

-Hảo a~ chúng ta không thể phụ tấm lòng của người.

Sư tỷ lại mỉm cười, dịu nhẹ như tiểu khê, tựa như không bị nụ hôn vừa rồi gây hoảng loạn. Nếu không phải vành tai nàng hồng thấu có lẽ ta cũng nghĩ tất cả chỉ là ảo giác.

_____________________________________



-Tầm Hiên sư huynh.

Sư phụ vừa dẫn chúng ta ra ngoài liền gặp Tầm Hiên sư thúc, người dẫn theo tam đại đệ tử dường như là chuẩn bị làm việc gì đó. Tam đại đệ tử của Tầm Hiên sư thúc ta không biết tên, mà sau màn giới thiệu cũng chẳng nhớ nổi tên. Chúng ta tuy là sư huynh muội nhưng đại đệ tử của sư thúc cũng muốn gần đến ba mươi. Cảm giác một nam tử gần ba chục tuổi gọi một tiểu hài tử tám tuổi như ta là sư muội khiến ta buồn cười. Nghe nói đại đệ tử của sư thúc có hai người vợ cùng năm đứa con, đứa lớn nhất cũng bằng tuổi nhị sư huynh khiến ta nghe xong có chút ngây người cảm thán: "Thời cổ đại quả thực lấy sớm đẻ nhiều". Ế khoan? Có nghĩa hài tử đó còn hơn tuổi ta? Rồi sẽ gọi ta một tiếng tiểu sư cô? Ta thật rối rắm các xưng hô của các vị đại hiệp thời xưa.

-Sư đệ, ta có chút chuyện, nghe nói có một nhân khẩu gần đây mới bị diệt toàn gia.

-Cái gì!? Sao có thể có chuyện đó!? Tại sao chúng ta không biết?

-Mới vài canh giờ trước, nơi đó khá hẻo lánh cách khá xa so với những khu còn lại, may sao có người tiều phu đi đốn củi phát hiện việc này. Ta nghĩ tên phó giáo chủ Hoa Nguyệt Giáo đó đích thân đến cầm chân chúng ta.

-Chuyện này là chuyện lớn, ta cùng sư huynh lập tức đi xem. Các con ở lại khách điếm chờ ta.

-Không cần a sư phụ~ người cứ để bọn con giúp người cùng sư thúc.

-Đó không phải chỗ để các con chơi đùa, mau về.

-Con không chơi đùa mà nghiêm túc muốn giúp!!

Tầm Hiên sư thúc gật đầu, sư phụ nhìn chúng ta rồi cũng đồng ý, chúng ta thấy vậy cũng bám theo sư phụ. Đi khoảng một canh giờ thì tới bìa rừng, cách đó không xa có thể thấy một căn nhà tuy không to nhưng cũng thuộc của người có tiền. Cánh cổng màu đỏ hơi mở có dính chút máu, mọi người cùng nhau bước vào trong sân. Tình cảnh trong sân thật khiến mọi người hít một ngụm khí lạnh, ta vội vàng bịt mắt của tiểu khả ái không muốn nàng nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Hơn chục mạng người cả của gia chủ lẫn nô tỳ phơi lẫn lộn ở sân, máu nhuộm khiến cỏ biến thành màu đỏ lừ, hơn nữa nếu là nữ giới đều chết không một mảng vải che thân bị chặt đứt tứ chi còn nam nhân thì bị cắt bay đầu.

-Tất cả các con ra ngoài hết cho ta!!

Giọng sư phụ trầm xuống, khuôn mặt người nghiêm nghị nhìn tình cảnh trước mắt rồi ra lệnh cho chúng ta. Chúng ta đều tự hiểu, lui về phía sau đóng cánh cửa lại. Cánh cửa vừa đóng nhị sư huynh dường như nhịn không được liền chạy đến gốc cây bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Ta một bên nắm tay sư tỷ, một bên trấn an sư muội, dù sao các nàng đều là tiểu hài tử sợ rằng sẽ gây ám ảnh đến sau này. Đại sư huynh nắm chặt tay áo, ta có thể thấy rõ lửa giận trong mắt huynh ấy, ta có thể đoán chắc khi về đại ca sẽ hỏi lại sư phụ chuyện này.

-Ninh, ta sợ.

-Không sao, ta ở.

Nghe tiểu khả ái nói ta vỗ nhẹ lên tay sư tỷ ngụ ý bảo nàng yên tâm rồi buông tay sư tỷ ra ra ôm sư muội vào lòng, nàng như tiểu thố bị hoảng sợ núp vào l*иg ngực ta, vòng tay thắt chặt eo ta đến phát đau. Đại sư huynh định tiến lên nói gì đó nhưng ta lắc đầu ra hiệu giữ im lặng. Chợt ta cảm thấy có gì đó đang theo dõi, ánh mắt ta hướng lên, ở trên một cây cổ thụ phía xa xa có một hắc y nhân chăm chú quan sát. Theo ánh mắt của ta, sư huynh cùng sư tỷ cũng nhìn lên, đại sư huynh luống cuống kêu to: "Sư phụ, sư phụ". Người cùng Tầm Hiên sư thúc và ba vị đại ca vội vàng chạy về phía chúng ta, hắc y nhân phi một chiếc phi tiêu về phía chúng ta rồi dùng khinh công rời đi. Chiếc phi tiêu trên mặt đất khắc một chữ Kim, sư phụ cùng sư thúc mặt biến sắc, xem ra từ nay về sau chúng ta sẽ gặp sóng gió.