Chương 5

-Hảo náo nhiệt a~

Ta nhìn đông nhìn tây, ngoại trừ chúng ta có bảy người thì sư thúc sư bá đều là mười người. Sư bá Ngọc Lâm mang theo 9 đệ tử, ngũ nam tứ nữ. Sư bá Phụng Hoan cũng mang theo 9 đệ tử, lục nam tam nữ. Sư thúc Lý Tần cùng thẩm thẩm mang theo 8 đệ tử, tứ nam tứ nữ và cuối cùng là sư thúc Tầm Hiên mang theo toàn nam đệ tử.

-Sư tỷ, ngươi lại nhìn mấy tỷ tỷ kia phải không?

-Ha hả, nào có nào có, ta đây là đang đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên.

-Chúng ta đang ở sảnh lớn, thiên nhiên của ngươi nói ở đâu?!

-Khụ khụ, ta nói này sư muội, cây cỏ trong tâm hồn ta, lòng ta tự có thể tự tưởng tượng, thiên nhiên thật thanh mát...

Ta vừa nói vừa nhéo nhéo má tiểu khả ái, quả nhiên xúc cảm mềm mượt trơn bóng này khiến ta không muốn buông tay.

-Ninh nhi, không được hồ nháo nữa, mau ra chào các vị sư thúc bá cùng huynh tỷ muội.

Sư phụ lên tiếng nhắc nhở ta, sư nương nhấp ngụm dùng ánh mắt ra hiệu với ta, ta vội buông má tiểu khả ái đứng dậy.

-Đệ tử Du Mạc Ninh, xin ra mắt các vị sư thúc sư bá.

-Ôi dào Ninh nhi, năm nào chúng ta chẳng gặp mặt, con sao cứ nghiêm túc cứng ngắc như vậy.

Sư bá Phụng Hoan cười hiền hoà nhìn ta, sư thúc Tầm Hiên cũng cười khà khà vuốt chòm râu. Sư bá Ngọc Lâm một vẻ mặt không biểu tình còn sư thúc Lý Tần chỉ khẽ hừ một tiếng đến ánh mắt cũng không dành cho ta, chỉ có thẩm thẩm gượng cười gật đầu coi như ra hiệu với ta.

-Hoan sư đệ, nghe nói đệ mới nhận một đệ tử mới làm chính tông đệ tử?

-Là sư huynh, bất quá nàng nói nàng phải luyện võ đột phá nhị cảnh nên không có tham gia, nàng cũng nhờ ta gửi lời xin lỗi đến tất cả, năm sau nàng chắc chắn tham gia bái kiến các huynh cùng các đệ tử.

-Ba tháng muốn đột phá nhị cảnh, nàng còn là người không a~

Sư thúc Tầm Hiên than nhẹ một tiếng, sư phụ ta trầm mặc, đôi mày thật lâu chưa giãn ra.

-Đệ tử mới này, thiên phú cực cao nhưng chấp ngộ cũng thực sâu, ta chỉ mong nàng ở phái ta sẽ thành một đại hiệp trừ gian diệt ác cho giang hồ.

-Hặc hặc!! Hay cho một câu "trừ gian diệt ác trên giang hồ"!! Thế nào là trừ gian diệt ác đây Phụng Hoan đại hiệp?!

Một giọng nói âm dương cổ quái khiến mọi người cùng giật mình chú ý. Bước vào là một nam thiếu niên mặc một bộ quần áo mỏng manh mang màu đỏ đầy mị hoặc nhưng cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thuần phong mỹ tục thời đại này cộng thêm đôi mắt hồ ly mang vẻ xảo trá cũng đầy câu dẫn khiến nam thiếu niên này càng thiếu đứng đắn. Theo sau hắn là 6 thiếu nữ xinh đẹp như hoa cũng mang dáng vẻ câu nhân, ta chú ý có một cô nương đi sau cùng, tuy che mặt nhưng qua ánh mắt chắc chắn là tuyệt thế giai nhân, so với đám toé lửa phía trước thì nàng chỉ lãnh đạm đứng phía sau một bộ dáng các ngươi làm gì cũng không liên quan đến ta.

-Phó giáo chủ Hoa Nguyệt giáo thế nhưng lại "đại giá quang lâm" đến Thanh Bạch phái chúng ta đoàn viên?

"My god!! Cái tên ưỡn ẹo trước mắt này cư nhiên là phó giáo chủ của hắc phái nổi tiếng trên giang hồ!!" Ta vừa uống nước trà vừa nhìn thiếu niên trước mặt rồi ta lại đặt chén trà xuống, trà quá đắng, ta không thể nào uống nổi.

Phó giáo chủ Hoa Nguyệt giáo vậy mà khinh thường không thèm trả lời Lý Tần sư thúc, hắn lại còn kéo một thiếu nữ vào lòng ngang nhiên hôn lên môi nàng.

"Phụt!!" Ta phun hết ngụm trà chưa kịp nuốt hết xuống, vội vàng che mắt tiểu khả ái bên cạnh mồm lẩm nhẩm "phi lễ chớ nhìn".

-Ngươi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!?

Lý Tần sư thúc mặt đỏ như miếng gan lợn, cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận cùng sát khí. Phó chủ Hoa Nguyệt giáo tiếp tục coi Lý Tần sư thúc như không khí, hắn khẽ liếc cắp mắt sang nhìn ta.

-Uy~ nhà ngươi cũng thật bẩn, nào có cô nương nhà ai uống trà phun ra đất như ngươi, khuôn mặt coi như thanh tú nhưng hành động lại khiếm nhã, ta định mang ngươi về làm thị nữ nhưng có lẽ nên nghĩ lại, ta hứng thú với tiểu mỹ nhân sau lưng ngươi.

Sau lưng ta?? Ta quay lại phía sau chỉ thấy sư tỷ vẫn mặt đỏ hồng sau cảnh không tính là phòng the vừa nãy.

-Kháo!! Ngươi cư nhiên cũng thích tiểu la lỵ??

Ta nỡ lời một câu, toàn thể im lặng, thiếu niên kia cũng trừng mắt kinh ngạc nhìn ta . Thiên a~ ta oan uổng quá, giờ có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất nữa rồi.

-Ngươi cư nhiên chửi ta??

Thiếu niên làm động tác lan hoa chỉ có chút run vươn về phía ta, run tất nhiên không phải sợ ta mà là tức đến run người. Ít nhất hắn không hiểu tiểu la lỵ có nghĩa gì.

-Khach khách, thật đáng yêu.

Tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn tai ta, giọng nói mang chút mát lạnh thấm vào lòng ta. Thiếu nữ lãnh đạm phía sau cất lời thật giống như làn gió mới thổi bay tâm trạng lo lắng của ta.

-Các vị đại hiệp, ta cũng không muốn phá rối, ta đến chỉ là mong Phụng Hoan đại hiệp trả lại sư muội cho ta.

Nàng ngừng cười cũng nhanh chóng, lại trở về trạng thái lãnh đạm như trước, ánh mắt nhìn Phụng Hoan sư bá lạnh đến mức Phụng Hoan sư bá cũng phải nuốt khan ngụm nước bọt.

-Sư muội ngươi? Ngươi đã sớm không cần nàng muốn vứt bỏ nàng. Đừng giả bộ từ bi, nàng cũng đã muốn theo con đường chính phái không dính dáng đến các ngươi. Ta khuyên ngươi quay về đi!

-A~ vậy sao~ sư muội đã muốn theo chính phái sao~

-Giáo chủ, nếu ngài muốn thuộc hạ có thể mang tiểu giáo chủ về.

Lãnh đạm lắc đầu, nàng quay lại nhìn kỹ chúng ta một lượt.

-Chỉ nhi, chúng ta đi.

-Là giáo chủ!!

Tên thiếu niên đó là Chỉ nhi ư, không được cười, tuyệt đối không được cười, ta đã cố nín cười nhưng giờ ta sắp nhịn đến nội thương rồi. À mà khoan, giáo chủ sao???? Ta trợn tròn cặp mắt nhìn về phía lãnh đạm thiếu nữ, nàng cư nhiên cũng nhìn ta mỉm cười rồi với khinh công cực nhanh in lên má ta một nụ hôn dù còn cách một tấm vải mỏng.

-Hẹn ngày tái kiến!!

Ngắt lời liền không thấy thân ảnh, đầu óc ta một mảnh hỗn loạn chỉ biết đứng đờ người giữ bên má vừa được hôn. Hôm nay, ở một quốc gia nào đó ta không biết, ta mất nụ hôn má mà ta gìn giữ đã mấy chục năm.