Chương 7

Chúng ta trở lại khách điếm trời đã nhá nhem tối, vì có thảm án xảy ra nên nhà nào nhà nấy đều đóng cửa sớm, một cơn gió lạnh thổi qua càng khiến cho tâm trạng ta u ám thêm, những thứ hôm nay quả thực quá sức với ta.

-Sư muội, ngươi ổn chứ?

Sư tỷ nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt nàng có phần lo lắng. Ta tất nhiên không ổn rồi, chỉ là đối với ánh mắt kia ta không nỡ làm nàng suy nghĩ quá nhiều nên gật đầu cười nhẹ nhìn nàng.

-Hai vị sư tỷ, ta về phòng trước.

-Ân, ta cũng về phòng.

-Ngũ muội/ tam muội, để ta đưa muội về.

Sư tỷ cùng sư muội rảo bước chuẩn bị về phòng, ta chưa kịp mở lời thì đại sư huynh cùng nhị sư huynh đã đồng thanh nói.

-Đa tạ ý tốt của nhị sư huynh, ta có thể tự về phòng.

Nhị sư huynh bị từ chối xấu hổ đứng gãi đầu.

-Ninh, tam tỷ đã muốn vào phòng, đưa ta về đi.

-A?? Ân ân.

Ta ngẩn người một chút rồi liên tục đồng ý cùng nắm tay dẫn tiểu khả ái về phòng. Bây giờ thì đại sư huynh cùng nhị sư huynh đều đứng gãi đầu.

-Sư muội, muội thế nào lại gọi ta là Ninh?

-Tên không phải để gọi sao!?

Ách, ta chợt cảm thấy cứng họng, muốn phản bác lại nhưng nhìn khuôn mặt non nớt mà có chút lạnh lùng khiến ta ngậm miệng lại.

-Nếu muội muốn gọi vậy ta cũng không ý kiến.

-Tối nay ở cùng ta.

-Còn mẫu thân?

-Người có thể qua phòng phụ thân.

Trên trán ta giờ chắc chắn hiện lên ba vạch hắc tuyến, vẫn không hiểu điều gì biến tiểu khả ái của ta thành như vậy.

-Muội nháo cái gì, vào phòng nghỉ ngơi đi, mai ta sẽ xin phụ thân dẫn muội đi ngoạn.

-Hảo! Mai Ninh phải qua chỗ ta, cùng ngoạn.

Ta gật đầu bước về phòng, nghĩ đến đối mặt với tam tỷ khiến ta bối rối. Kháo!! Ta từ khi nào biến thành tiểu bạch thỏ nhát gan như vậy, tam tỷ nàng cũng không phải lão hổ một ngụm ăn ta vào bụng. Nghĩ như vậy nhưng gần đến phòng ta phát hiện tay ta có điểm run, ta mắng bản thân một trận, có gắng trấn tĩnh đưa tay ra mở cửa.

-Sư tỷ, người đã đói...

Ta chưa kịp nói hết câu đã thấy một bàn đồ ăn ba món mặn một món nhạt trước mặt. Ta biết sư tỷ ăn thanh đạm, món mặn trên bàn chắc chắn vì ta mà chuẩn bị.

-Muội còn ngây ngốc ở đó làm gì, mau ăn kẻo nguội.

-A.. Ân ân, muội tới ngay đây.

Ăn xong ta xoa cái bụng nhỏ muốn căng thành quả bóng, định ợ một tiếng cho thoải mái chợt nhớ có sư tỷ nên đành giả bộ thục nữ.

-Tỷ, người không đi tắm sao?

-Muội ở trong phòng, muốn tắm chung sao?

"Xoát" Mặt ta cứ như vậy không tiền đồ mà đỏ lên, cùng là tiểu cô nương thôi mà, sư tỷ có ta cũng có, ngại ngùng cái gì. Nhưng dù sao ta cũng là lolicon, càng nghĩ mặt càng đỏ. Tội lỗi tội lỗi!! Ta nhất định phải làm một tiểu sư muội khả ái, đáng yêu, trong sáng thôi.

-Để ta gọi tiểu nhị đem mộc dũng lên.

Vừa nói ta đã bước ra đến ngoài cửa, đóng cánh cửa vào ta khẽ thở một hơi, ai ngờ đi được vài bước ta thấy nhị sư huynh u oán nhìn ta làm ta giật bắn mình.

-Nhị sư huynh, ngươi làm cái gì vậy??????

-Sư muội, hay muội đổi phòng với ta.

-Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Huynh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?!?!

-Ta cũng biết đạo lý đó. Nhưng là ta...

-Hay để ta nói với sư phụ thay huynh!

Ta vừa nói vừa híp đôi mắt lại, nhị sư huynh tiểu thụ này rốt cuộc chứa cái gì trong đầu vậy. Chẳng phải người cổ đại nam nữ hài đều ngại ngùng lắm sao.

-Tam muội, ta... ta về phòng.

-Thật tình... Chạy nhanh hơn thỏ.

Ta lầm bầm vài câu rồi gọi tiểu nhị mang nước ấm lên cho sư tỷ, nàng tuy là công chúa, vậy mà phải học võ công từ nhỏ, rời xa phụ mẫu, lại còn không có lấy một người hầu theo cùng, mọi việc đều tự làm. Nghĩ vẩn vơ một hồi lại nhớ về vụ thảm sát, ta thở dài một hơi, tên da^ʍ tặc này có vẻ không phải đạo tặc hái hoa bình thường, hắn khiến cả sư phụ cùng sư thúc đều biến sắc quả thật lai lịch không đơn giản. Ta vừa nghĩ vừa bước ra ngoài vận dụng khinh công leo lên mái nhà, buổi tối có hơi chút lạnh khiến ta khẽ run. Một chiếc áo choàng qua người ta kèm theo một mùi hương thanh nhạt len vào mũi ta, ta giật mình quay đầu lại nhận ra người đến là vị giáo chủ ban sáng.

-Không sợ ta sao?

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai ta, ta khẽ cười một tiếng vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ta, nàng cư nhiên ngồi xuống cùng ta nhìn trời.

-Vị tỷ tỷ này, tại sao ta phải sợ tỷ?

-Vì ta là giáo chủ ma giáo gϊếŧ người không gớm tay.

-A, là vậy sao, nhân sỹ chính phái chẳng phải cũng gϊếŧ người đấy thôi.

-Nói hay lắm. Ngươi làm ta cảm giác ngươi không như vẻ bề ngoài, một tiểu cô nương ngây ngô không biết gì.

-Ta thì có thể biết gì được, ta chỉ là một đứa nhóc chín tuổi ngày ngày theo sư phụ luyện công vui đùa, buồn thì khóc, đói thì ăn, còn trốn học hái hoa bắt bướm.

-Xem ra tiểu cô nương như ngươi cũng có thú vui thật tao nhã.

-Đương nhiên rồi. Vị tỷ tỷ này, người không sợ sư phụ cùng các sư thúc sư bá của ta biết người ở trên này sẽ đuổi đánh ngươi sao?

-Ha, ta sao phải sợ chứ. Nếu không bản lĩnh làm giáo chủ đâu đến tay ta.

-Tỷ còn trẻ đã làm giáo chủ chắc võ công phải cao cường lắm.

-Ta ư? Có thể vào hàng cao thủ nhưng chưa đến mức cao cường như ngươi nói, Hoa Nguyệt giáo vốn dùng độc là chủ yếu. Chân chính cao cường ở đây chính là mẫu thân ta.

Nhắc đến mẫu thân, giọng nàng trầm xuống mang theo chút ấm áp, đến đôi lông mày cũng hơi nhỉnh lên theo tâm trạng vui vẻ của chủ nhân. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng trở nên mờ ảo, chiếc khăn che mặt không nhìn rõ dung nhan nhưng càng khiến nàng trông trở nên bí ẩn, gọi mời hơn.

-Tỷ tên gì?

Ta bất giác hỏi ra khỏi miệng, vội vàng bụm miệng mình lại coi như nói sai. Ngày xưa các vị đại hiệp hay nữ hiệp nếu không nói tên rất ghét bị người khác hỏi đến tên mình.

-Hoa Ngữ Dung.

Ta nhẩm lại tên nàng trong đầu vài lần rồi đứng dậy, mang chiếc áo trên người ta xuống khoác lại lên bờ vai nàng.

-Đêm tối, tỷ đừng để bản thân bị lạnh, dù sao ta cũng ở khách điếm này xuống phòng là ấm. Tuy tỷ là nữ hiệp đại nhân nhưng đường đêm cũng không an toàn, thiết nghĩ tỷ cũng nên về đi về sớm chứ, ân?

-Khach khách, ngươi thật khiến ta cảm thấy thú vị.

Nàng đứng dậy cạnh ta, lại nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên má ta rồi dùng khinh công đi mất. Ta đứng một hồi đến mức đánh cái hắt hơi mới hoàn hồn vội leo trở lại bên trong khách điếm. Chuyện tối nay, ta nghĩ ta nên tự giữ cho riêng mình.

Ở phía xa xa, Hoa Ngữ Dung dừng lại nhìn con người đứng ngây ngốc trên nóc nhà, nàng ngơ ngác đến lúc chính mình đánh cái hắt hơi mới vụng về dùng khinh công trở về. Hoa Ngữ Dung ý cười cong bên khoé môi rồi lại biến mất vào màn đêm.