Chương 34

-Mạc Ninh, tỉnh dậy đi, van nàng, van cầu nàng, nàng đã ngủ đến năm ngày rồi, sao còn chưa chịu dậy.

Hoa Ngữ Dung quỳ gối bên giường khóc đến hoa lê đái vũ, nàng cầm chặt tay Du Mạc Ninh áp vào mặt nàng, chỉ có điều tay nàng ấy bây giờ lạnh như băng, cả người đều lạnh, hơi thở cũng mỏng manh, bàn tay trái tuy được Hoa Ngữ Dung chữa trị nhưng vẫn lưu lại một màu tím nhàn nhạt.

"Cạch" một tiếng, cửa sổ mở toang, Hoa Ngữ Dung dưới ống tay áo cố định châm chuẩn bị gϊếŧ người xông vào bất cứ lúc nào. Người từ ngoài cửa sổ là một cô nương xinh đẹp đến không chân thực, nàng lướt qua nhìn khuôn mặt Hoa Ngữ Dung rồi chuyển đến nhìn Du Mạc Ninh còn bất tỉnh trên giường.

-Đa tạ cô nương đã chiếu cố cho tướng công mấy ngày gần đây.

Giọng điệu trong trẻo chứa thêm sự lãnh đạm, nàng tiến gần tới chỗ Du Mạc Ninh tuyệt không để ý đến đôi mắt đầy sự kinh ngạc của Hoa Ngữ Dung.

-Tướng công sao? Tại sao lại là tướng công?

Hoa Ngữ Dung vẫn có chút không thể tin được lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hoàng, ngực nàng bùng lên lửa giận muốn gϊếŧ chết cô nương trước mặt. Nàng ta cúi xuống áp đôi môi hôn lấy Du Mạc Ninh, cứ như vậy dây dưa hôn đến thật lâu.

-Khụ khụ, Linh nhi, nàng... cái tiểu hồ ly tham lam này...

Hồ Vệ Linh vừa rời đi đôi môi không lâu, Du Mạc Ninh tỉnh lại, nàng ho khan vài cái rồi nhìn tiểu hồ ly trước mặt. Đẹp hơn không ít, mị hoặc thêm cũng không ít, khoan khoan, sao nàng ấy lại ở đây?

-Linh nhi, nàng không phải đang...

-Vì ta biết nàng đang gặp nguy hiểm nên cố ép bản thân độ kiếp nhanh hơn.

-Nàng đưa ta đến đây? Ta không nhớ rõ chuyện gì.

Đến lúc này Hoa Ngữ Dung mới bước ra, Du Mạc Ninh hô tên nàng một tiếng muốn ôm nàng vào ngực, nhưng vừa cử động ngực đau khiến nàng chảy mồ hôi, một dòng máu tươi lại từ miệng rỉ ra.

-Xem ra lực phản phệ của tiên kiếm cũng thực cường đại, dùng tiên kiếm khi đang có tâm ma chắc chắn nàng là người đầu tiên.

Hồ Vệ Linh thở dài trìu mến lau giúp Du Mạc Ninh máu bên khoé môi. Du Mạc Ninh lấy thanh kiếm ra đưa cho nàng, không cần nói cả hai đều hiểu ý đối phương. Du Mạc Ninh muốn nàng nghiên cứu thanh kiếm này.

-Ta cần 3 ngày, 3 ngày sau ta gặp lại nàng, nghỉ ngơi cho tốt, phải nghe lời vị tỷ tỷ này biết chưa?

Du Mạc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Hồ Vệ Linh cúi xuống hôn lên trán nàng rồi rời đi như một cơn gió, Hoa Ngữ Dung vẫn còn đang đứng đó, nếu không phải trên trán Du Mạc Ninh còn một dấu son mờ thì nàng đã nghĩ tất cả chỉ là mơ.

-Dung Nhi, nàng có muốn nghe tất cả về ta?

Du Mạc Ninh nhìn Hoa Ngữ Dung gầy đi một vòng lòng đau như cắt, Ngữ Dung sao có thể vì nàng mà bỏ qua chăm sóc bản thân. Hoa Ngữ Dung siết chặt tay như đưa ra quyết định, nàng ngồi xuống nắm lấy tay Du Mạc Ninh, tuy rằng vẫn lạnh như đã đỡ hơn lúc nãy, thậm chí cánh tay trái đã trở về máu trắng nõn quen thuộc.

-Ta muốn nghe.

Du Mạc Ninh kể tất cả, từ chuyện ở hiện đại đến lúc bị xuyên qua, kể lại những ngày ở Thanh Bạch phái, sư tỷ cùng tiểu khả ái, kể về lúc gặp Hoa Ngữ Dung, kể về giúp một sư muội mới nhập môn bị phạt, kể về ngã xuống núi, kể về gặp Hồ Vệ Linh, tất nhiên một số chuyện phát sinh Du Mạc Ninh sẽ không kể. Nàng kể về tu tiên và cách trở lại Thanh Bạch phái, có cả Trầm Tương Tương đáng thương rồi kể lại vụ đồ sát ở Hoa Nguyệt giáo. Hoa Ngữ Dung nghe xong ngồi im lặng không nói gì, mỗi khi nhắc đến Hoa Nguyệt giáo nàng lại không nhịn được nghĩ đến Hoa Mị Chỉ, nghĩ đến thân thể nàng bị vấy bẩn. Du Mạc Ninh hiểu nàng đang nghĩ gì, kéo nàng vào lòng ấn một nụ hôn lên trán nàng, rồi xuống sống mũi, rồi trên gò má và cuối cùng dừng lại ở đôi môi.

-Hoa Ngữ Dung, nàng có đồng ý làm người của ta? Có phúc cùng hưởng, có hoạ ta sẽ tự chịu, vì ta không muốn nàng gặp tổn thương nào nữa, tuy rằng lòng ta có nhiều người nhưng ta có thể chắc chắn nàng luôn chiếm một vị trí trong lòng ta, như máu xương của ta, ta nguyện vì nàng làm mọi thứ, cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta. Ta, Du Mạc Ninh xin thề, nếu một ngày ta hết yêu nàng, ta đây sẽ bị...

-Được rồi, nàng không cần nói nữa, ta đồng ý. Chỉ là... thân thể ta... không còn xứng với nàng nữa.

-Nàng đối với ta luôn như vậy thuần khiết làm ta muốn nâng niu.

Du Mạc Ninh ôm nàng vào lòng, nàng cũng tựa vào l*иg ngực nàng ấy. Cả hai chỉ như vậy im lặng ôm nhau cho đến khi tiểu nhị gõ cửa.

-Khách quan, thuốc của ngài đã có.

-Thêm cho ta mộc dũng cùng một bàn ăn.

Nàng quăng cho tên tiểu nhị mội thỏi bạc, hắn liên tục gật đầu rồi chuẩn bị cho nàng.

-Ngữ Dung, nàng cũng thật giàu.

-Số tiền này là ta đi trộm, từ lúc mang nàng rời khỏi đó ta y phục thậm chí còn không cầm theo.

-Giáo chủ Hoa Nguyệt giáo phải dùng khinh công trộm tiền để nuôi một tiểu bạch kiểm như ta sao?

Nàng lườm Du Mạc Ninh, thật muốn giáo huấn cái miệng kia, nghĩ là làm, hai cánh môi chạm nhau, sự mềm mại ngọt ngào khiến cả hai không muốn dứt ra.

Lại một tiếng gõ cửa của tiểu nhị phá vỡ sự ngọt ngào, Hoa Ngữ Dung mặt đỏ bừng cố chỉnh lại trang phục xốc xếch của mình mở cửa. Mộc dũng cùng bàn ăn đều được dọn lên, nàng nhanh chóng đuổi tiểu nhị ra ngoài.

-Mạc Ninh, ta giúp nàng tắm rửa.

-Hảo, Ngữ Dung của ta thật có tâm.

Áo thoát đi lộ ra một cơ thể nữ tử đang trong thời kỳ phát dục như trái cây ngon mời gọi người đến thưởng thức, Hoa Ngữ Dung lại trầm xuống, thân thể của nàng... nàng không thể nào ngừng suy nghĩ.

-Ngữ Dung, đã qua rồi đừng nghĩ đến nữa, bây giờ lòng nàng, tâm nàng chỉ được nghĩ đến ta.

-Hừ, của nàng miệng lừa thật nhiều cô nương.

-Oan uổng a~ ta luôn ăn ngay nói thật nào có lừa dối ai.

Tắm rửa sạch sẽ, mặc lại bộ hắc y quen thuộc, Du Mạc Ninh nghịch ngợm hoạt bát cuối cùng cũng trở lại, nàng kéo Hoa Ngữ Dung đến bàn ăn, để Hoa Ngữ Dung tựa vào lòng mình đút từng món cho nàng, ăn xong dọn dẹp mọi thứ cả hai cùng nằm lên giường, vì ngủ quá nhiều nên Du Mạc Ninh lăn qua lăn lại ảnh hưởng đến Hoa Ngữ Dung. Hai người liền nằm trò chuyện, Hoa Ngữ Dung gối đầu lên tay Du Mạc Ninh, hơi thở của Du Mạc Ninh lướt qua tai nàng khiến nàng phát run.

-Ngữ Dung, của ta bảo bối, ngủ ngon.

Hoa Ngữ Dung không trả lời, một lát sau nàng nói một câu như muỗi kêu.

-Mạc Ninh, muốn ta.

Tác giả: Chương sau có...

có gì thì ai cũng biết rồi

Cơ mà cứ thích cắt ngang ấy ahihi

Chờ đi

Chờ mỏi mòn đi

Tiện thể mấy bạn cmt hóng, hoặc hóng a thực sự trẫm không biết rep lại như nào :<