Chương 14

Sau khi ngự kiếm phi hành lên trên đỉnh núi, ta mới chợt nhớ ra ta đã mất tích năm năm, nếu mọi người gặp lại ta không biết sẽ có phản ứng gì, có khi cho rằng ta hiện hồn trở lại cũng lên.

-Cái này ngươi không phải lo, mọi người chắc sẽ chào đón ngươi thôi.

-Sao nàng biết?

-Trực giác.

Ta hít một hơi thật sâu bắt đầu bước đi, vì nơi ta rớt xuống là phía sau ngọn núi cũng chính là Sơn Lâm nên khi trở lại thì nơi ta phải qua sẽ là cửa sau nhưng đi chưa được bao lâu ta chợt thấy có thanh kiếm kề cổ. Thứ lỗi cho ta, tuy rằng ta tu tiên nhưng kinh nghiệm thực tiễn bằng không, vả lại ta quá háo hức nên không đề phòng vì cả, đâu ai đề phòng với những người thân yêu của họ, không phải sao?

-Nói! Ngươi là ai!? Sao tự tiện bước vào lãnh địa của Thanh Bạch phái!?

Giọng nói lạnh lùng có chút lãnh nhưng vẫn thật êm tai dễ nghe, ta vận dụng khinh công cùng chút tiên thuật tránh đi lưỡi kiếm đứng phía sau người kia cất lời:

-Vậy cô nương là ai?? Cứ nhiên xuất hiện ở đây Sơn Lâm??

-Sao ngươi biết đây là Sơn Lâm??

-Tất nhiên vì ta là đệ tử Thanh Bạch phái rồi.

-Nói bậy, Thanh Bạch phái nào có đệ tử giống ngươi.

Người nọ dùng "Hư ảnh kiếm pháp" đánh về phía ta, ta chỉ vận dụng khinh công trốn chạy. Này cô nương chắc chắn kém ta tuổi, dung mạo thanh thuần có chút lãnh đạm mang theo hàn khí. Khoan đã, kém tuổi?? Lãnh đạm?? Hàn khí??

-Tiểu khả ái?? Là muội sao??

Kiếm pháp chợt ngưng lại, vị cô nương dừng tay nhìn vào ta, ta cũng nhìn lại vào vị cô nương đó. Cao lên không ít, khuôn mặt đã có chút thuần thục của nữ nhân, đôi mắt to tròn giờ hơi kéo dài thành một đôi mắt phượng đẹp đẽ nhưng ta vẫn có thể chắc chắn đây là ta tiểu khả ái.

-Ngươi?? Chẳng lẽ ngươi là... Không, không có khả năng!!! Sư tỷ đã rơi xuống vực, người ta yêu thương đã rơi xuống vực!!!

-Sư muội a~ ta là Du Mạc Ninh hàng thật giá thật đây!

-Ta không tin, có lẽ do ta quá nhớ nàng, chắc ta đang nằm mơ rồi.

Ta tiến lại gần nàng ôm nàng vào lòng. Tốt! Vẫn thấp hơn ta một cái đầu. Ta cảm giác có chút ướt, tiểu khả ái dựa vào lòng ta khóc, phía trước vạt áo ta ướt một mảnh.

-Ngoan, đừng khóc, ta trở về rồi.

-Đây là mơ đúng không?? Khi ta tỉnh giấc tỷ sẽ lại biến mất đúng không??

-Không, ta là chân thực. Ta trở lại cùng mọi người rồi.

-Sư tỷ, ta nhớ ngươi, thực sự nhớ ngươi.

-Ta cũng vậy, ta nhớ tất cả mọi người, cũng càng nhớ muội.

Sau một lúc tiểu khả ái đẩy ta ra, khuôn mặt có chút ửng đỏ.

-Ta cũng chỉ là vui mừng vì thấy ngươi quay lại thôi.

-Ha, ta nghe có ai đó nói người yêu thương nhất...

-Chắc chắn không phải ta, mau cùng ta trở về nào, mọi người chắc sẽ vui mừng lắm đây.

-Ha hả, nghe muội.

Ta cùng tiểu khả ái nắm tay song song bước đi. Bàn tay nàng nắm thật chặt, đôi lúc còn nhìn sang như sợ ta biến mất lần nữa.

-Hừ, ngươi cùng tiểu thân ái của ngươi cũng thật quấn quít nhỉ!!

Tiểu hồ ly dùng tâm ngữ trò chuyện cùng ta, vì nàng dùng phép nên tiểu khả ái không thể nhìn thấy cũng như nghe thấy nàng.

-Hồi nhỏ nàng rất lãnh, may ta da mặt dày mới có thể trêu chọc nàng.

-Ngươi đã là tướng công tương lai của ta, cẩn thận không ta lấy mất cái mạng nhỏ của ngươi!!

-A~ ta đã làm gì sai cơ chứ, ta là một tiểu cô nương tốt cần được yêu thương và bảo vệ.

-Ngươi xem ngươi kìa, nói những lời phát buồn nôn!!

Được rồi, ta phải xin thừa nhận thừa nhận một điều, ta cùng tiểu hồ ly đã có chút quan hệ gì đó từ nửa năm trước. Lúc ấy là đêm trăng tròn, tiểu hồ ly biến thành hình người lại còn không một mảnh vải che thân. Làn da trắng mịn đầy cám dỗ, đôi tiểu ngọc thỏ cùng đỉnh núi hồng hào, khu vườn của thiếu nữ đầy cám dỗ hiện ngay trước mắt ta. Ta đã cố kiềm chế bản thân nhưng không thể, chuyện gì nên xảy ra đều xảy ra. Tiếng tiếng rên kiều mị cũng như vết lạc hồng, tất cả đều khiến ta chìm đắm!

-Ninh, ngươi thất thần gì vậy?

-A?? Ta đâu có thất thần... Muội vừa nói gì nhỉ?

-Lại còn nói không thất thần, ta nói đại sư huynh đã xuống núi từ năm trước.

-Cái gì?? Huynh ấy xuống núi??

-Phải a~ phụ thân đại sư huynh muốn huynh ấy về kế nghiệp.

-Làm quan cũng có thể kế nghiệp??

-Huynh ấy sẽ đi thi.

-A?? Ta đâu có bao giờ thấy đại sư huynh động đến sách vở!?

-Chả lẽ huynh ấy làm gì ngươi cũng biết?

-Muội... muội đang bênh đại sư huynh?? Chứ không phải muội... đã thích đại sư huynh??

-Ngươi... Ta có nói là ta thích đại sư huynh sao?

-Không a~ nhưng so với lúc trước ta thấy muội thân thiết với đại sư huynh hơn nhiều, còn bắt đầu bênh vực đại sư huynh nữa chứ.

-Ngươi... Đồ đầu gỗ!!

Tiểu khả ái dẫm vào bàn chân ngọc ngà của ta rồi đi trước, ta cố nhịn đau lết theo tiểu khả ái, quả thực là thích đại sư huynh rồi, đối với ta nặng tay như vậy.

-Ngũ muội, muội đi đâu vậy? A~ muội từ đâu tìm được cái tiểu cô nương đây?

-Ngươi cái tên nhị tiểu thụ chết tiệt, đến ta ngươi còn không nhớ!?

-Giọng điệu này, cách nói này... ngươi... ngươi chẳng lẽ là hồn ma của tứ muội?? Tứ muội a~ sao giờ ngươi mới hiện về, chúng ta đã chờ ngươi trở về biết bao năm nay!!

-Câm miệng!! Ta còn chưa chết đâu NHỊ TIỂU THỤ!!

-Cái gì?? Chuyện này vô lý!! Ngũ muội, nói cùng ta một lời a~

-Nhị sư huynh, đây chính là sư tỷ bằng xương bằng thịt!

-Tốt quá rồi!! Trời xanh phù hộ, trời xanh phù hộ.

Nhị sư huynh vừa lẩm bẩm trong miệng rồi lao vào ôm ta thật chặt, tiểu khả ái khoé miệng giật giật, ta đoán nàng muốn một chưởng đập chết nhị sư huynh ngay lúc này.

-Buông sư huynh, ngươi xiết ta quá mạnh!

-Ha hả, là do ta vui mừng quá thôi, đi gặp mọi người nào.

Nhị sư huynh vừa đi vừa cười như một thiếu nữ đang trong thời kỳ xuân sắc, ta cùng tiểu khả ái đi phía sau, chợt bàn tay có chút lãnh của tiểu khả ái chạm vào tay ta, ta nắm lại tay tiểu khả ái, chúng ta đều im lặng bước đi không nói một lời nhưng ta biết tiểu khả ái giờ cũng đang vui vẻ như ta.