Chương 15

Ầm một tiếng lớn thân cây to đổ xuống, Ngọc Nhi mặt không đổi sắc thu lại thanh kiếm, nàng đã đột phá tầng thứ ba của "Hư ảnh kiếm pháp".

-Chúc mừng sư muội đã đột phá, ta đây cũng phải cố gắng mới được.

-Nhị sư huynh, sao huynh lại ở đây??

-Ta muốn thông báo một tin vui cho muội!

-Vậy phiền huynh nói nhanh, ta còn muốn tiếp tục luyện kiếm.

-Ta định nói về chuyện của tứ sư muội, muội không cần áy náy nữa.

Vừa nhắc đến Du Mạc Ninh, cánh tay cầm kiếm của Ngọc Nhi khẽ run lên, nàng là một tội nhân, nàng không xứng đáng được tha thứ. Nỗi đau này nàng giấu thật sâu trong lòng, điên cuồng tu luyện suốt năm năm nay đến mức gần như tẩu hoả nhập ma, sư phụ cùng sư nương phải mất cả tuần để chăm cho nàng.

-Về chuyện tứ muội, ta là người sai, nếu được ta tình nguyện hy sinh mạng sống này vì muội ấy!

-Ầy, muội đừng nghĩ thế, ý của ta...

-Còn không phải do chính ta học nghệ không tinh thông sao, ta thật muốn lao xuống vách núi cùng tứ muội.

-Cái này tam muội, ta định nói là tứ muội đã trở lại!

-Cái gì!? Huynh vừa nói cái gì!?

-Ta nói tứ muội đã trở lại!

-Không phải là tứ muội...

-Nàng đã trở về sáng nay, đang cùng sư phụ sư nương uống trà.

Ngọc Nhi vứt kiếm xuống đất vội vàng dùng khinh công lao nhanh đi. Trương Đại Khánh cũng cầm kiếm rồi đuổi theo Ngọc Nhi, tam muội của hắn luôn quan tâm đến tứ muội như vậy.

-Ha hả, sư nương, chắc ta lại phải nhờ người may thêm phục trang rồi. Sư phụ a~ đây là lần đầu người nhìn con mà không nhíu mày đấy~

Thượng Quan Ngọc Nhi nghe thấy giọng nói có phần trầm ấm, mất đi chút ngây thơ lại thêm một chút quyến rũ, nhìn người phía trước mặt có khi đã muốn cao bằng mình liền không kìm được nước mắt lao đến ôm chầm lấy.

-A~ Sư tỷ đừng khóc a~ Tên nhị tiểu thụ kia bắt nạt tỷ đúng không?!? Để ta xử lý hắn!!

-Tứ muội, không nên đổ oan cho ta. Chắc tam muội quá vui mừng khi thấy ngươi.

-Ai~ được rồi, sư tỷ, tỷ khóc khiến ta thật đau lòng a~

-Đồ ngốc, ta này là khóc vì vui mừng.

Bàn tay ta vỗ chầm chậm lên lưng giúp nàng ấy thuận khí, sư tỷ thút thít thêm một chút rồi nhận ra còn mọi người đang nhìn nên vội đẩy ta ra lau nước mắt giữ hình tượng.

-Ninh nhi, mấy năm nay quả thực vất vả cho con rồi.

Sư nương đôi mắt ửng đỏ nhìn ta, ta vội xà vào lòng sư nương làm nũng miệng nói không cực khổ. Sư phụ liền nói sẽ tổ chức tiệc mừng ta trở về, người bắt đầu rời ghế đi vào thư phòng, ta đoán chắc người sẽ viết thư mời các sư thúc sư bá.

-Ta đi giúp sư phụ các con, Ninh nhi về nghỉ ngơi đi, Ngọc Nhi cùng Khánh nhi cũng vậy. Trưa nay ta sẽ để nha hoàn xuống núi mua đồ ăn từ Thiên Hương lâu.

-Vậy chúng con xin cáo lui.

Vừa ra khỏi cửa sư tỷ bám lấy cánh tay ta nói muốn cùng ta về phòng, nhị sư huynh cũng biết bản thân là nam nhi không thể theo nên đi về hướng ngược lại. Còn nói với chúng ta sẽ báo tin mừng này cho đại sư huynh.

Vừa vào đến phòng sư tỷ lại ôm lấy ta, ta thấy bờ vai nàng khẽ run, nắm tay xiết chặt lại. Ta biết nàng đau lòng cũng như vui mừng nên chỉ lẳng lặng ôm lại nàng cho nàng tựa vào vai ta.

Một lúc sau ta cùng nàng mặt đối mặt, ta cùng nàng đã cao bằng nhau nên nhìn nàng ta không phải ngẩng đầu như trước kia. Khuôn mặt diễm mỹ tuyệt tục (xinh đẹp mà không dung tục), đôi mắt còn vương chút nước lại thêm khiến ta say mê, chóp mũi nhỏ hồng hồng hít cái để ổn định lại nhịp thở của bản thân. Ta có chút không nhịn được hôn lên đôi môi nàng, bờ môi mềm mại khiến ta càng thêm ôn nhu, ta liếʍ môi nàng rồi nhẹ nhàng mυ"ŧ, nàng bám lấy ta hơi thở có chút gấp. Không được rồi, với cái đà này chắc ta không nhịn được ăn sạch nàng mất, lý trí nói ta không nên làm vậy nữa nhưng ta không ngừng lại được, chiếc lưỡi ta bắt đầu len vào trong chạm khẽ vào răng của nàng ấy, đôi môi hé mở, nàng cho phép ta tiếp tục càn quấy, ta quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cùng nhau khiêu vũ, nàng hoàn toàn gượng gạo đáp lại ta, nụ hôn đầu của nàng đã trao ta, tiếp xúc được cùng nàng cũng chỉ có mình ta. Nàng thở dốc câu lấy cổ ta, ta cố tình không buông tha đôi môi nàng, khiến nàng gần như không thở được ta mới tách ra, một sợi dây bạc xuất hiện giữa hai cánh môi chúng ta.

-Ngươi... ưm ưʍ...

Sư tỷ vừa điều hoà lại nhịp thở định nói gì đó thì ta lại tiếp tục hôn nàng. Nàng mềm nhũn tựa vào lòng ta, tay ta bắt đầu cởi vạt áo của nàng nhưng một khắc sau ta lại dừng lại, ta biết nàng chưa sẵn sàng, ta cũng không thể làm gì quá đánc được. Bàn tay ta lại buông xuống ôm lấy lưng nàng, ta lùi ra sau một chút để kết thúc nụ hôn này.

-Ngươi... cư nhiên làm vậy với ta.

-Sư tỷ, ta...

-Vậy ngươi nói xem khinh bạc công chúa nên xử lý ngươi như nào đây?

-Sư tỷ a~ đừng mà, ta yêu thương tỷ như vậy sao nàng nỡ gϊếŧ ta đi chứ. Tỷ làm vậy là sát hại phu quân đó.

"Soát" mặt sư tỷ bắt đầu đỏ lên, nàng cúi mặt xuống nhưng ta có thể thấy đến hai tai nàng cũng một màu hồng rực.

-Ngươi cái miệng này ba hoa, bổn cung muốn đem ngươi ngũ mã phanh thây.

-Ha hả, sư tỷ nỡ sao?

-Sao ta lại không nỡ chứ? Càng ngày càng không đứng đắn.

Ta cười cười nắm tay nàng dẫn nàng đến chiếc ghế bên cạnh, ta ngồi xuống bế nàng đặt lên đùi ta, mặt nàng lại đỏ bừng, ta cũng biết nàng ngại ngùng vì tư thế này.

-Ngươi thả ta xuống.

-Ta không thả.

-Không được, bổn cung muốn xử tử nhà ngươi.

-Sư tỷ a~ người thật sự khiến ta đau lòng a~

-Còn không phải do chính ngươi sao.

Nàng tuy nói vậy nhưng vẫn ôm ta, dựa vào người ta, chúng ta cùng nhau im lặng hưởng thụ giờ phút đầy ấm áp này. Ta thầm mong thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, có tiểu hồ ly còn có tiểu khả ái, có sư huynh, có sư phụ sư nương, mọi thứ không còn gì có thể tuyệt vời hơn.