Chương 13

Những tia sáng chiếu vào mắt ta khiến ta bừng tỉnh, ta giật mình nhìn sang bên cạnh, ta vẫn ở chỗ cũ, tiểu hồ ly vẫn nằm đó, hoá ra tất cả chỉ là giấc mơ.

-Tiểu tỷ tỷ tỉnh lại rồi a~

-Cư... cư nhiên biết nói!? Ngươi... ngươi cư nhiên biết nói????????

-Hình người ta đều có thể biến thành, biết nói là điều đương nhiên.

-Ngươi thực sự tu luyện 500 năm??

-Phải a~ ngọn núi này linh khí dồi dào, mẫu thân ta nói phải biết tận dụng.

-Ta chắc chắn đang nằm mơ rồi, đây là kiếm hiệp chứ chẳng phải tiên hiệp, ta nằm mơ thôi.

-Tiểu tỷ tỷ, ngươi lẩm bẩm gì vậy? Gì mà kiếm hiệp với tiên hiệp chứ.

-Vậy thần tiên là có thật sao?

-Đương nhiên có, nhưng bọn họ chả bận quan tâm đến trần gian này đâu.

-Vậy yêu quái hay gì đó?

-Ta là tiên hồ không phải yêu quái.

-Ý ta là yêu quái có thật sao?

-Đương nhiên có a~ nhưng bọn chúng ở một vùng đất khác, chẳng ai thèm người trần các ngươi đâu. Tiên khí không có, yêu khí cũng không có, lại còn toàn thói hư tật xấu, con yêu quái nào ăn nhầm phải phàm nhân kết cục duy nhất là chết. Nói chung, phàm nhân như một loại thuốc độc, tiên giới không ngó, yêu giới không động.

-Vậy phàm nhân có thể tu tiên?

-Có a~ bất quá những lão đạo sĩ thối kia chỉ là lừa người. Còn nhớ 300 năm trước ta còn là tiểu hồ ly nho nhỏ suýt nữa bị tên đạo sĩ thối lừa đi mất.

-A?? Lừa đi là sao??

-Ngươi không biết sao? Yêu quái không thể động đến phàm nhân, tiên giới cũng vậy. Nhưng ngược lại phàm nhân có thể động đến chúng ta, có nhiều yêu quái bị con người lừa lấy mất nội đan, sau khi ăn nội đan hắn biến thành nửa người nửa yêu, bị cả tiên giới cùng yêu giới gϊếŧ chết.

-Ta vẫn...

-Tiểu tỷ tỷ... ngươi tò mò quá nhiều... mau mau ôm ta vuốt ve ta.

-Ân.

Ta vươn bàn tay ôm tiểu hồ ly vào lòng, tay sờ lên chiếc đuôi mềm mại của nàng.

-A, hỗn đản, cấm ngưoi sờ nơi đó.

-Tại sao?

Ta ngạc nhiên hỏi lại sờ thêm vài cái, đuôi của tiểu hồ ly như bông vậy, rất êm tai.

-Đại phôi đản, nơi đó rất nhạy cảm, bỏ cái tay thối của ngươi ra.

Hoá ra đuôi là điểm nhạy cảm của hồ ly, rõ ràng trên truyền hình nói là tai mà. Để kiểm chứng ta bắt đầu xoa hai cái tai nhỏ nhắn của tiểu hồ ly.

-Chỗ đó cũng không được!!

Ra là tai đuôi đều mẫn cảm, ta vuốt ve xuống bụng tiểu hồ ly. Bỗng tay ta sờ thấy một điểm nhỏ hơi nhô lên, ta khẽ gãi vào điểm nhỏ.

-Tiểu hồ ly, ngươi cái này dưới bụng mọc mụn a~ để ta xem.

Ta lật tiểu hồ ly vạch lớp lông nhung mềm mại để xem. Cư nhiên điểm nhỏ kia là...

-Ngươi... Đáng ghét... Của ta cứ như vậy bị ngươi thấy hết!!

-Ta xin lỗi, ta xin lỗi a~ ta không cố ý.

-Ngươi... Từ nay về sau... Phải đối với ta phụ trách! Nếu không mạng ngươi một cái đi tong.

-Là... Đã rõ.

-Ngươi... Từ bây giờ trở đi bắt đầu tu tiên để xứng với ta.

-Nhưng ta là một cái nữ hài 9 tuổi a~

-Hay là ngươi muốn chết!?

-Không... Không a~ Ta tu tiên.

-Đưa tay ngươi ra đây.

-Làm gì a??



Ta tuy hỏi nhưng vẫn đưa tay ra, tiểu hồ ly móng vuốt rạch ngang tay ta một đường khiến ta chảy máu. Nàng hoá thành hình người cũng cắt một đường ngang ở lòng bàn tay giống ta, hai bàn tay chúng ta chạm vào nhau. Kiến thức, ký ức, cảm giác, tất cả mọi thứ cùng giao hoà.

-Ngươi không thuộc về thế giới này?

-Ân, ta từ thế giới khác đến.

-Ngươi cư nhiên để ý đến ba cái kia nữ nhân khác?

-Một là ta tiểu sư muội, hai là...

-Ta biết, nhưng ngươi cái này nữ tử hoa tâm.

-Ta... Ta...

-Các nàng còn nhỏ, tình cảm chưa rõ nhưng đến khi các nàng lớn rồi thì mọi thứ sẽ thay đổi. Vị kia giáo chủ cũng để ý ngươi vì thấy ngươi thú vị.

-Nhưng...

-Được rồi yên lặng. Tất cả những thứ cần biết về tu tiên ngươi đều có. Bắt đầu đi!

Ta bắt đầu khoanh chân ngồi xếp bằng, tiểu hồ ly hoá lại chân thật hình dáng nhảy vào lòng ta ngồi. Vì chia sẻ nên ta có ký ức của tiểu hồ ly, nàng tên Hồ Vệ Linh là con gái của một cái đệ nhất hồ ly trong tộc hồ tiên, mẫu thân Vệ Linh trong một trận chiến gặp phụ thân Vệ Linh là tướng sói của manh nha yêu tộc. Một hồ một sói lén lút bỏ trốn cùng nhau, hạ sinh Vệ Linh được 2 năm thì bị phát hiện. Phụ thân Vệ Linh hết sức bảo vệ hai mẹ con trong lúc không cẩn thận bị tiên khí hồ tộc xuyên qua thân thể, mẫu thân Vệ Linh dùng hết sức làm cái truyền tống trận đưa Vệ Linh xuống trần gian còn bản thân quay lại cùng với trượng phu. Từ đó về sau, Vệ Linh ngây ngốc nơi này mất liên lạc hoàn toàn cùng phụ mẫu cũng như tiên giới. Ta khẽ thở dài một hơi, mọi thứ so với một người hiện đại như ta dù có là game thủ hay chơi game tiên hiệp là vẫn có chút khó thích ứng. Năm năm bầu bạn cùng Vệ Linh dưới đáy vực, chúng ta càng trở nên gắn bó, nhờ sự giúp đỡ của Vệ Linh mà ta đã lên tới Trúc Cơ Hậu Kỳ có thể ngự kiếm phi hành, sau khi đã nắm vững, ta cùng Vệ Linh quyết định trở lại. Giang hồ! Ta tới đây!!

Tác Giả: Có lỗi gì hay sai chính tả nhớ nhắc Sâu nhá :3