Chương 12

Ta cảm giác có vật gì mềm mại mang chút ướŧ áŧ liếʍ qua mặt. Hơi hé mắt thì ra là một tiểu hồ ly liếʍ mặt ta, thấy ta tỉnh hồ ly lùi ra một chút rồi ngồi xuống nhìn ta. Ta cố gắng cử động nhưng vô lực, toàn thân ta đau đớn như sắp vỡ vụn. Ta nghe thấy tiếng nước nên cố nghiêng đầu sang bên cạnh, nơi đó có một dòng suối. Nghĩ lại cũng thật đáng sợ, may mắn khinh công ta có chút tiến bộ bám được vào những cành cây bên đường giảm lực rơi, không chắc giờ ta đã thành cái xác nơi vực thẳm này. Bụng ta bắt đầu kêu, tiểu hồ ly kia dường như cũng nghe thấy, nó bắt đầu bước vào bên trong rừng, thế nhưng một lúc sau nó ngậm một con gà rừng lại gần chỗ ta, nó dùng răng xé thịt gà, ta có thể cảm giác dòng máu nóng bắn lên mặt ta. Tiểu hồ ly này cũng khá thông minh, nó ngậm những mảnh thịt gà không dính lông nó đã xé ra mang đến suối rửa rồi lại gần đưa cho ta. Tuy rằng khá ghê nhưng ta vẫn cố ăn, có ăn mới có sống, sau khi đút cho ta vài miếng thịt ở phần đùi cùng phần lườn, nó mới bắt đầu ăn phần của nó.

-Đa tạ!

Giọng ta khàn khàn, có phần run rẩy, thanh âm nhỏ xíu thoát ra khỏi môi ta, dường như tiểu hồ ly hiểu ý ta, nó khẽ rung hai tai của nó rồi tiếp tục ăn. Sau khi ăn xong ta lại thấy nó đi vào rừng, lần này nó ngậm theo một con rắn đã chết, ta sợ đến mức muốn bật dậy chạy trốn nhưng vô lực, chỉ có thể trợn mắt nhìn tiểu hồ ly lại gần. Nó dùng móng vuốt cắt da rắn, lôi một bọc mật rắn màu xanh, rồi nhìn về hướng ta. Thiên a~ ta không phải Dương Quá, ngươi cũng không phải thần điêu, đừng ép ta ăn thứ đó chứ. Ta sống chết không chịu mở mồm, tiểu hồ ly cư nhiên dùng chân dẫm lên tay ta, đau đớn khiến ta há mồm, miếng mật rắn cứ như vậy chui vào mồm ta, vị đắng khiến ta muốn ngất, ta nhắm mắt cố nuốt xuống, vị tanh tưởi trào lên, ta thấy mọi thứ dần tối đi.

Lần tiếp theo mở mắt dậy, trời đã tối đen, cũng may ta luyện võ nên có thể thấy dù rằng không quá rõ, tiểu hồ ly nép bên cạnh ta, có lẽ tiểu hồ ly sợ ta lạnh nên nằm cạnh ta, bảo vệ ta khỏi thú dữ, ta cố nhấc cánh tay lên vuốt ve bộ lông của tiểu hồ ly.

Hai chúng ta cứ như vậy mà sống, tiểu hồ ly bắt gà rừng, có khi là thỏ rừng xé thịt cho ta cùng thêm mật rắn đắng ngắt mà lần nào uống ta cũng ngất. Cứ như vậy hai tuần trôi qua, ta thấy cơ thể bắt đầu hồi phục, có thể cử động đi lại dù không hoạt bát như trước. Ta ôm tiểu hồ ly vào lòng vuốt ve, nó vươn chiếc lưỡi liếʍ phớt qua mặt ta. Kể ra cũng kỳ lạ, tiểu hồ ly này ngày nào cũng ra suối tắm, hơn nữa dù ăn thức ăn sống nhưng chiếc lưỡi của nó phảng phất có vị thơm. Ta nghĩ đến hồ ly tinh rồi gạt phắt đi, đây là thế giới kiếm hiệp chứ không phải tiên hiệp. Hơn nữa còn một điểm kỳ lạ là tiểu hồ ly này không thể tự mình bắt cá, đôi lúc ta thấy nó đứng bên bờ suối nhìn những con cá nhởn nhơ bơi lội nhưng chỉ dám đi đến phần ngập lông rồi quay lại, ta đoán nó sợ vùng nước sâu.

Qua hơn một tháng, ta bắt đầu luyện công, nhớ lại những gì đã học áp dụng để mau hồi phục, ta đoán chắc mọi người đang lo cho ta nên ta càng cố gắng luyện tập chăm chỉ hơn. Tiểu hồ ly dạo này hình như bực chuyện gì đó, nó đòi ta bắt cá cho nó ăn rồi luôn bắt ta vuốt ve nó, đôi lúc ta ngủ quên ngừng tay lại thì nó sẽ cắn vào tay ta để ta tỉnh dậy tiếp tục xoa lông cho nó. Hai ngày sau thậm chí nó không thèm ăn cá, chỉ rúc vào lòng ta, ta lo đến mức cuống cuồng lên, đi bắt gà, bắt thỏ nhưng tiểu hồ ly chỉ nhấc mũi lên rồi lại chui vào lòng ta nằm.

Đến ngày thứ tư, rốt cuộc tiểu hồ ly cũng đã chăm ăn trở lại, ta vui mừng bắt cho nó cả đống cá, nướng cho nó ăn. Bốn con cá to đùng cứ như vậy vào mồm tiểu hồ ly, nhưng qua ánh mắt ta biết nó vẫn muốn ăn nhiều thêm. Ta quyết định đi sâu hơn vào rừng bắt động vật lớn cho nó, tuy rằng võ công ta kém nhưng khinh công thì ắt hẳn có thể chạy trốn. Trời không phụ lòng người, ta đi không lâu lắm thì thấy một con hươu con đang đứng gặm cỏ, nhưng dù sao ta cũng là người thế kỷ 21, bảo ta xuống tay khiến ta có chút chùn bước. Trong lúc ta đang phân vân thì thấy con hươu mẹ bước đến cạnh hươu con, cả hai cụng đầu vào nhau. Nhìn tình cảnh đó, ta chợt nhớ gia đình, nhớ ngôi nhà không hẳn quá to, nhớ bộ PC, rồi ta lại nhớ đến sư phụ, sư nương, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam tỷ, tiểu khả ái và cả lục muội mới nhập môn. Có vẻ tiểu hồ ly phát hiện ta khác lạ, nó khẽ dùng chân đặt lên tay ta, ở nơi rừng núi hoang vu, có một tiểu hồ ly như vậy làm bạn cũng đủ khiến ta cảm khái rồi.

Như phát hiện điều gì khác thường, hai mẹ con nhà hươu vội chạy đi, ta cũng đề cao cảnh giác híp mắt nhìn xung quanh, một lúc sau có con gấu đen xuất hiện, ta sợ đến mức không dám hô hấp mạnh. Con gấu đứng dậy bắt đầu ngửi mùi xung quanh. Thiên a~ con gấu này ít cũng phải trên hai mét, bị nó vả cho một nhát là ta đi đời. Mắt thấy gấu đen càng ngày càng tiến về phía ta, ta vận dụng khinh công, lao chối chết, hắc hùng đuổi phía sau ta. Chạy được một đoạn ta cư nhiên vấp phải rẽ cây cổ thụ ngã ra đất, hắc hùng chạy đến nơi. Nó rống một tiếng rồi lao về phía ta, ta nhắm chặt mắt lại thầm nghĩ mình xong đời nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh. Hơi hé mắt ta thấy tiểu cô nương thuần phục con gấu khiến nó ngoan ngoãn ngồi xuống, ta há hốc mồm nhìn, vị cô nương đó cũng nhìn ta cười.

-Tiểu tỷ tỷ thực ra có thể bắt thêm cá cho ta mà.

-Cá!? Ngươi là tiểu... tiểu hồ ly??!!

-Phải a~ ta tu luyện trên núi này cũng đã năm trăm năm rồi.

-Ta... ta... ngươi... ngươi...

Ta chưa kịp nói hết ý chợt cảm thấy trời đất quanh cuồng, trước mắt lại bắt đầu tối đen đi.