Chương 18

Nhưng trực giác của hắn cảm thấy vị sư muội của Sư Vân Tịnh này có chút quái lạ, lại không nói rõ ra được là quái lạ chỗ nào.

Có thể là ánh mắt nhìn hắn của nàng đặc biệt nhiệt tình, phảng phất như đang xem sinh vật lạ nào đó.

Dung mạo Cơ Dữ Ý nho nhã, nói cười phong lưu, rất có khí khái văn sĩ. Hắn thân là trưởng tử của Cơ gia, đại sư huynh Triều Thiên Tông, thân phận không tầm thường, ở trong giới Tu chân cũng có một ít người theo đuổi.

Vì thế Cơ Dữ Ý vô cùng tự tin.

Hắn thuận lý thành chương quy kết sự khác thường của Ngu Thù thành bởi vì hắn quá anh tuấn, nên khiến cho tiểu cô nương chưa trải sự đời mê muội đến mức thần hồn điên đảo.

Cô nương tội nghiệp, sinh ra một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại thô thiển.

Hắn thậm chí còn không cố ý biểu hiện ra điều gì khác biệt, cũng đã làm cho trái tim thiếu nữ của nàng bị bao vây.

Trong lòng Cơ Dữ Ý vừa đắc ý, vừa khinh miệt. Nhưng bằng kỹ năng diễn xuất hơn người, hắn không để lộ ra chút manh mối gì, chỉ là lúc sát vai cùng Ngu Thù, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên.

Nhãn lực của Ngu Thù rất tốt, tất nhiên là đã thu một màn này vào đáy mắt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng gần như nghe được lời thoại sắp được Cơ Dữ Ý nói ra:

Cừu non, làm ngươi mê mệt đến chết.

Đối với việc này, Ngu Thù có tổng cộng sáu điều muốn nói: "…"

Tuy rằng không thể xác định dụng ý hành động này của Cơ Dữ Ý, nhưng có thể khẳng định là hắn đang hiểu lầm.

Ngu Thù chỉ tò mò một chút về nguyên mẫu của huynh đệ ăn phân dưới ngòi bút của mình.



Cơ Dữ Ý là nhân vật phản diện nhỏ, phần diễn trong nguyên tác cũng không nhiều lắm.

Sự hiểm ác của hắn nổi lên trên bề mặt, giống như một thanh băng nhọn, có thể dùng sự sắc bén của mình đâm người khác bị thương, nhưng không chịu được ánh mặt trời soi chiếu.

Bởi vậy, hắn xuất hiện nhiều hơn như một ngòi nổ. Dùng kỹ xảo ác độc nông cạn, câu ra tâm ma của Sư Vân Tịnh, khiến hắn tự đau khổ tự làm thương mình.

Ánh mắt Ngu Thù khẽ động.

Những thông tin mà nàng nhận được hôm nay chỉ giới hạn trong những thông tin mà hệ thống đưa ra.

Nàng không có cách nào xác nhận được cơ chế vận hành của Bản vị diện, cũng không biết nếu có một Cơ Dữ Ý biến mất, có khi nào sẽ có càng nhiều thanh băng, cái trước ngã xuống cái sau tiếp nối xuất hiện hay không.

Còn nữa, vị trí của Bản vị diện chính là mà không phải chỉ đơn giản là "Kéo Thiếu Niên Tiên Quân Xuống Thần Đàn".

Sư Vân Tịnh sắp sống lại, mang theo hồi ức máu thịt đầm đìa lúc trước. Mặc cho Ngu Thù có thể tiên tri, nhưng muốn làm chút gì đó cho đại sư huynh cũng chỉ là chuyện lực bất tòng tâm.

Nàng càng đi càng chậm.

Chờ đến khi kịp phản ứng lại thì đã rơi lại phía sau đội ngũ của Triều Thiên Tông rất xa.

Một pho tượng Lộc Ông bên cạnh giật giật ngũ quan thô ráp, phát ra âm thanh hùng hậu chỉ có nàng có thể nghe thấy: "Đừng mắc bẫy bản thân, mau đi đi."

Ngu Thù giật mình hoàn hồn lại.

Lúc này Sư Vân Tịnh và Cơ Dữ Ý đang câu được câu mất nói chuyện với nhau, phát hiện ra không thấy tiểu sư muội đâu.