Chương 25: Thoát Ra (1)

Dương Gian nhìn thấy những lời này, con ngươi co rụt lại.

Có phải cách đầu tiên là đúng không?

"Nhanh cho tôi biết cách để mở quỷ vực!” Dương Gian hét lên về phía giấy da người.

"Dương Gian, cậu đang nói chuyện với ai? Cậu xem, những thứ quỷ quái xung quanh đều tới, vị lão đại kia sẽ không chịu nổi, chúng ta nên làm gì bây giờ? ”

Trương Vĩ đều bị dọa khóc, cậu ta trông cậy vào Dương Gian cứu mạng, sợ từ trong miệng Dương Gian nghe được tin tức không tốt. Còn về phần Tô Viễn, lời nói vừa rồi của hắn làm cho đám người sống sót đều lạnh lòng, căn bản không dám trông cậy vào.

Lão già khủng bố kia tuy rằng còn chưa tới, nhưng quỷ nô đã bắt đầu tấn công, quỷ nô cũng là quỷ, trên người nó có một phần năng lực lệ quỷ, không là gì so với ngự quỷ giả nhưng điều kiện tiên quyết là số lượng ít, cấp bậc khủng bố của quỷ gốc không cao.

Nếu cấp bậc khủng bố của lệ quỷ gốc cực cao, như vậy mức độ khủng bố và số lượng quỷ nô cũng sẽ tăng lên.

Quỷ nô của quỷ gõ cửa không tính là nhiều, nhưng cũng không quá ít, cũng không biết đến tột cùng đã có bao nhiêu người bị sát hại trong quỷ vực, nhưng dưới số lượng tập kích của quỷ nô này, cho dù là ngự quỷ giả cũng rất khó chống cự.

Bởi vì ngự quỷ giả sử dụng lực lượng đều có hạn, một khi vượt qua giới hạn, bản thân sẽ gặp phải vấn đề lệ quỷ hồi sinh.

Nhưng Tô Viễn lại là một trường hợp đặc biệt, linh dị hắn khống chế đều thuộc loại trạng thái đã chết, cho nên cũng không lo lắng về việc lệ quỷ hồi sinh. Còn quỷ nô cũng không tạo ra nhiều uy hϊếp cho hắn.

Điều duy nhất khó giải quyết là quỷ gốc - quỷ gõ cửa, năng lượng linh dị của quỷ thủ căn bản không thể áp dụng lên người quỷ gõ cửa.



Thế nhưng Tô Viễn nhất định phải giả bộ rất cố gắng để thúc giục Dương Gian nhanh lên.

Quỷ nô bị linh dị của quỷ thủ áp chế, không thể tới gần, lão già kia lại có thể, lão vẫn còn đang đi tới nơi này, khoảng cách không tới một trăm thước.

“Dương Gian, cậu nhanh lên chút!” Tô Viễn thúc giục nói.

"Cho tôi thêm ít thời gian!"

Trên giấy da người tiếp tục xuất hiện chữ viết tay: 5 giờ 20 phút sáng ngày 20 tháng 6, lần thất bại đầu tiên trước đó của tôi có lẽ là do mức độ hồi sinh của con quỷ trong cơ thể mình không đủ, người nọ nói không sai, tôi nhất định phải tăng số lượng quỷ nhãn, nếu có thể mở thêm vài con mắt thì có lẽ sẽ có tác dụng.”

Số lượng mắt? Lời Tô Viễn nói là thật?

"Nói luôn kết quả sau khi số lượng quỷ nhãn tăng lên cho tao, hãy nhớ! Đừng cố lừa gạt tao, nếu mày nói dối tao, trước khi chết tao sẽ ném mày cho lão quỷ đó!"

Chữ viết trên giấy da người lại một lần nữa mờ đi, cuối cùng xuất hiện một dòng chữ: 5 giờ 24 phút, tôi nghe theo đề nghị của người nọ thử ăn một con mắt trên cánh tay, thành công tăng thêm một con mắt, có được sáu con mắt, tôi đã sử dụng được quỷ vực thuộc về mình... Tôi ngày càng giống như một con quỷ rồi.

Năm giờ rưỡi, tôi không thể mở quỷ vực ra, người nọ đối kháng với lệ quỷ thất bại, rời bỏ chúng tôi đi ra khỏi quỷ vực, tất cả chúng tôi đều đã chết...

Cậu có thực sự muốn ăn đôi mắt của cậu không?



Dương Gian nhìn năm quỷ nhãn đỏ tươi trên cánh tay, lâm vào chần chờ, nhưng khi anh ta nhìn thấy câu cuối cùng: năm giờ rưỡi tất cả mọi người đều chết, anh ta biết đã không còn lựa chọn nào khác.

Bên kia, Tô Viễn cũng thu hồi lực lượng linh dị của quỷ thủ, giải trừ áp chế quỷ nô, bởi vì đã không còn ý nghĩa, lão già kia chỉ cách những người này không tới hai mươi thước, không giải quyết được khủng bố gốc, có áp chế thêm nhiều quỷ nô cũng không có ý nghĩa gì.

Năng lượng linh dị của quỷ thủ bị thu hồi, quỷ nô không còn bị áp chế nữa, chúng nó lập tức bắt đầu hành động.

Bóng tối bao phủ trở lại, ngay lúc bóng tối bao trùm, cửa lớn phòng an ninh cách đó không xa chậm rãi mở ra, từng bàn tay trắng bệch vươn ra.

Bên ngoài lan can, những con đường bị bóng tối bao phủ, từng bóng người mơ hồ chậm rãi tới gần.

Gần đó, ánh sáng từ di động le lói trong bóng đêm, giống như người mất tích lúc trước cầm điện thoại di động từng bước tới gần.

Quỷ đã tới.

Quỷ gõ cửa gốc còn chưa ra tay mà quỷ nô đã bắt đầu tấn công, không ngừng đi về phía này. Nhưng ngay lúc này, Dương Gian cắn răng một cái, không chút do dự dùng sức cắn vào một mắt trên tay mình.

Trong phút chốc, máu tươi bắn tung tóe, máu thịt lẫn lộn, đôi mắt màu đỏ trên cánh tay lại bị Dương Gian mạnh mẽ cắn xuống.

Đau đớn kịch liệt truyền vào trong đầu Dương Gian, thậm chí còn đau hơn lúc trước bị quỷ anh tập kích.

Một màn đáng sợ đã xảy ra, cánh tay Dương Gian máu thịt lẫn lộn, máu tươi trong miệng chảy ra, trong mắt không biết có phải là bởi vì sung huyết quá độ mà biến thành đỏ bừng hay không, tựa hồ còn tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt... Hơn nữa da thịt trên người không ngừng nứt ra, thỉnh thoảng còn có làn da rơi xuống.