Chương 24: Lão Già Đến Rồi

Những người khác cũng có ý định chạy trốn, nhưng vừa quay đầu lại lại phát hiện xung quanh đều bị bóng tối vây quanh, căn bản là không có chỗ trốn.

Dương Gian theo bản năng nhìn về phía Tô Viễn, lại phát hiện vẻ mặt đối phương cũng nặng nề, tựa hồ là cảm giác được ánh mắt của anh ta, Tô Viễn thở dài chậm rãi mở miệng: "Tôi chỉ có thể tạm thời giúp cậu kéo dài một lát, nhưng cậu phải hiểu một điều, lão quỷ này cấp bậc khủng bố rất cao, không phải thứ mà tôi có thể đối phó, nếu sự việc không thành, tôi sẽ bỏ mặc mấy người tự rời đi.”

Dương Gian trầm mặc, anh ta không cách nào phản bác biện pháp này của Tô Viễn.

Anh ta tự hỏi, nếu là mình, nói không chừng còn không làm được như vậy.

"Đùi lớn, đừng mà! Đừng như vậy, tốt xấu gì anh cũng nghĩ ra biện pháp đưa chúng tôi ra ngoài chứ, tôi...tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được. Thật không giấu diếm, thật ra tôi là phú nhị đại, chỉ cần anh có thể cứu chúng tôi ra ngoài, tôi...tôi sẽ cho anh 100 triệu!"

Trương Vĩ vừa nghe Tô Viễn nói muốn bỏ lại bọn họ, nhất thời nóng nảy, vội vàng hứa hẹn rất nhiều lợi ích, ý muốn lay chuyển hắn, nhưng Tô Viễn căn bản là không bị thuyết phục.

“Ha ha, ở trước mặt lệ quỷ, tiền có tác dụng gì, nếu không cậu thử nói với lão già kia, cho lão một trăm triệu, để cho lão thả các cậu ra?”

Tô Viễn cười lạnh chủ động nghênh đón lão già, trong quá trình hắn cởi hai bao tay kia lộ ra quỷ thủ, kỳ thật trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nếu cuối cùng Dương Gian cũng không có biện pháp sử dụng quỷ vực, vậy hắn sẽ đưa Dương Gian rời khỏi đây.

Ai cũng có thể chết, chỉ có Dương Gian là không thể chết! Một khi để cho quỷ nhãn hồi phục, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong nguyên tác cũng không có tình tiết này.

Còn về những người khác, cho dù chết hết cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.

Dương Gian lúc này đang điên cuồng suy nghĩ đối sách, bởi vì trong lòng anh ta rất rõ ràng, một khi Tô Viễn thất bại, kết quả sẽ rõ ràng như thế nào, cho dù là anh ta có liều mạng chống đỡ nhưng cũng chỉ có thể sống thêm vài phút mà thôi.

Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối nay, anh ta cố gắng xâu chuỗi tất cả thông tin lại với nhau, nhưng vô ích, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ta gặp lệ quỷ, trước đó chưa từng tiếp xúc, có thể đi tới bước này cũng đã rất tốt rồi, anh ta cũng không phải Phương Tĩnh.

Gào thét trong lớp học, nói tương lai hắn sẽ rất giỏi giang ...



Chờ đã!

…Tương lai?

Dương Gian theo bản năng nhớ tới quyển giấy da người mà Tô Viễn ném cho mình, nghe nói là một vật phẩm linh dị, nếu sử dụng có thể sẽ có chút tác dụng phụ.

Nhưng bây giờ chết đến nơi rồi còn quan tâm nó có tác dụng phụ gì chứ.

Anh ta vội vàng lấy ra một chồng giấy da màu nâu sẫm từ túi của mình rồi mở ra để cố gắng tìm kiếm một số thông tin quan trọng trên đó, chỉ thấy giấy da người viết: 5 giờ sáng ngày 22 tháng 6, một lần nữa quỷ vực xuất hiện trước mắt chúng tôi, đúng, con quỷ đó lại đến một lần nữa ...

Vào lúc 5:30 sáng ngày 22 tháng 6, tất cả chúng tôi đều chết và không ai sống sót.

…Tôi là Dương Gian, khi cậu nhìn thấy câu này tôi đã chết.

“Chết con mẹ nó, mày mới chết, lúc trước không phải nói tao cũng không chết sao." Dương Gian nghiến răng nghiến lợi nói, "Tao biết mày nhất định biết rất nhiều thứ, bằng không Phương Tĩnh cũng sẽ không bị mày mê hoặc thành dáng vẻ kia. Bây giờ tao muốn mày nói cho tao biết làm sao để rời khỏi quỷ vực này, nếu mày không nói thì tao sẽ tìm một chỗ chôn mày xuống, cho mày cả đời này không được thấy mặt trời.” Dương Gian vừa nghiến răng nói, giọng điệu mang theo vài phần uy hϊếp.

Dường như giấy da người trong tay cũng nghe được những lời này, chữ viết phía trên bắt đầu dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy, tiếp theo lại hiện lên một hàng chữ:

"Sau khi được người nọ chỉ điểm, tôi hiểu được phải sử dụng quỷ vực mới có thể rời khỏi nơi này, nếu tôi có thể dùng quỷ vực thì mới có thể sống sót. Hắn nói không sai, chỉ có quỷ mới có thể đối phó với quỷ, cũng như vậy, có thể ra khỏi quỷ vực cũng chỉ có một quỷ vực khác.”

“Tôi quyết định làm theo phương pháp của hắn, phục hồi năng lực của quỷ nhã. Nhưng phương án thứ nhất tôi cảm thấy không đáng tin cậy, cho nên quyết định sử dụng phương án thứ hai, đi đối kháng lệ quỷ, mượn cơ hội phục hồi năng lực quỷ nhãn. Đáng tiếc là tôi đã thất bại, năng lực của tôi còn chưa đủ, không thể chống cự được lần tập kích đầu tiên của lệ quỷ, quỷ nhãn khôi phục thất bại.”

“Năm rưỡi sáng ngày 22 tháng 6, tất cả chúng tôi đều đã chết, ngoại trừ Tô Viễn.”

Cách thứ hai là sai sao?