Chương 23: Cuộc Điện Thoại Gọi Đến (2)

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng chuông điện thoại trong quỷ vực.

"Màn đêm mát mẻ vì nhớ người mà thành sông, hóa thành bùn xuân che chở ta..."

"Xin hãy là em của ngày hôm qua, ú u u ù."

“Tinh tinh tinh, tinh tinh tinh…”

Điện thoại di động của mọi người đều rung lên, bao gồm Dương Gian và Tô Viễn.

Dương Gian lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện trong cột người gọi, không viết tên.

Người gọi không xác định?

Dương Gian giật mình thì chợt nghe thấy thanh âm trầm thấp của Tô Viễn: "Đừng nghe máy, đây là cuộc gọi của quỷ, lệ quỷ đang định vị vị trí của mấy người".

Nhưng vẫn chậm một bước, Dương Gian nghe lời của Tô Viễn, không có nghe điện thoại, nhưng mà ở chỗ người sống sót, lại truyền đến tiếng gõ cửa nặng nề.

“Cốc cốc cốc…cốc cốc cốc…”

Giống như tiếng vọng của cái chết.

"Ai trả lời điện thoại! Muốn hại chết tất cả mọi người đúng không!" Dương Gian và Tô Viễn đồng thời vọt tới, hét về phía mọi người rống lên.



“Là hắn, tên Tiền Vạn Hào ngốc nghếch này!” Lúc này, Trương Vĩ chỉ vào một trong những người sống sót nói: "Tôi vốn định gọi điện cầu cứu, nhưng điện thoại bật không có âm thanh thì tôi cúp máy, lát sau điện thoại di động lại vang lên, hiển thị là cuộc gọi không rõ. Tôi không nghe máy, nhưng thoáng cái điện thoại di động của chúng ta đều vang lên, tất cả đều là điện thoại không rõ người gọi, tôi nói đừng nghe máy, nhưng tên ngốc này cứ bắt máy hết lần này tới lần khác."

"Tiền Vạn Hào, tên đần này, tự mình muốn chết thì chết đi, đừng hại chết chúng tôi."

"Mẹ kiếp, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, những lời này quả nhiên nói không sai, thời khắc quan trọng luôn có mấy người yếu đuối dũng cảm đem sinh mệnh của mình ra hiến dâng, chẳng những hại chết chính mình mà còn muốn hại cả người khác. Tiền Vạn Hào mày thật sự là quá vĩ đại, mẹ nó mày làm tao cảm động muốn gϊếŧ người, tao học chín năm giáo dục cũng không ưu tú như mày.”

"Tôi, tôi thật sự không cố ý, tên trên điện thoại là thầy gọi tới, nếu là điện thoại của người khác tôi nhất định không nghe."

"Điện thoại của thầy thì sẽ bắt máy sao? Thầy cô bảo cậu đi chết, tại sao cậu không chết đi.”

“Đủ rồi, đừng có ầm ĩ nữa." Lúc này Dương Gian đứng ra, "Tỉnh táo lại đi, điện thoại cũng đã nghe rồi, có cãi nhau cũng vô dụng, mấy người không xem tình hình bây giờ là lúc nào.”

Mọi người trở nên trầm mặc.

Tô Viễn lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt, tuy rằng quá trình có chút trắc trở, nhưng hết thảy lại trở về cốt truyện ban đầu, dường như có một năng lực vô hình trong bóng tối khống chế mọi thứ, đưa cốt truyện trở lại quỹ đạo.

“Tô Viễn, anh trở thành ngự quỷ giả sớm hơn tôi, là tiền bối của tôi, có một số việc cũng biết nhiều hơn tôi, hiện tại sau khi nghe điện thoại sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trương Vĩ cũng chen miệng hỏi: "Đại ca, đại ca, chúng ta có thể ra khỏi nơi này không? Anh là đại ca, anh mau nghĩ biện pháp đi!”

Trong mắt những người sống sót khác, Tô Viễn rất có uy tín, ngay cả Dương Gian dẫn bọn họ đi ra khỏi tòa nhà cũng phải hỏi ý kiến của hắn, nói không chừng thật sự có biện pháp gì đó?

“Có thể đi ra ngoài hay không, hỏi tôi câu này cũng vô dụng, các ngươi hẳn nên đi hỏi nó.”



Trương Vĩ nghe xong vội vàng nhìn về phía Tô Viễn, nhưng mà cậu ta không có quỷ nhãn, trừ một màu tối tăm phía xa ra thì cậu ta không thấy gì hết.

Tuy Trương Vĩ không có quỷ nhãn nhưng Dương Gian thì có, anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Viễn, nhất thời tay chân lạnh lẽo, trong lòng hoảng sợ.

Phía trước cách đó mấy trăm mét, một mảnh bóng đêm tối đen như mực dần dần ăn mòn, nuốt chửng tất cả sự vật ở trong đó. Mặt đất chung quanh bắt đầu mục nát, cây cối bắt đầu khô héo, thối rữa.... Xi măng cũng trở nên loang lổ và mốc meo, đèn đường bám đầy rỉ sét, lung lay như sắp đổ.

Một lão già mặc trường sam màu đen, thi ban loang lổ khắp người, vẻ mặt lão u ám, ánh mắt chết lặng cứng ngắc đi về phía này.

Cứ một bước lại một bước, không nhanh không chậm.

Sao lại đến nhanh như vậy, trái tim Dương Gian đập thình thịch, nhưng bên cạnh còn có Tô Viễn, cũng coi như có chút sức mạnh.

Phát giác sắc mặt Dương Gian không đúng, Trương Vĩ không khỏi nghi hoặc nói: "Dương Gian, cậu thấy cái gì? Sao sắc mặt lại kém như vậy.”

“Tôi thấy ông nội Tiền Vạn Hạo tới rồi.”

"Hả?”

Trương Vĩ nghe xong sợ tới mức nước mắt sắp chảy ra: "Dương... Dương Gian, vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta sắp chết, đừng mà! Tôi không muốn chết, tôi còn trẻ như vậy, vẫn còn là một xử nam. Dương Gian cậu mau nghĩ biện pháp đi, Phương Tĩnh nói sau này cậu rất giỏi, cậu nhất định sẽ có cách đúng không? ”

"Chúng ta không đi ra được có phải không?"

Sắc mặt nữ sinh lúc trước được Dương Gian cứu cũng tái nhợt, cô hoảng sợ dán lên người hắn, có vẻ như vậy mới có thể có cảm giác an toàn.