Chương 8: Lo lắng

Kỳ thực, Tạ Viễn hoặc nhiều hoặc ít đều là có chút di chứng hoảng sợ, dù sao đối với nam giới địa cầu mà nói, nam nhân thông qua tự nhiên có thể thụ thai sinh con thật sự là phá hủy tam quan vượt quá lẽ thường! Hơn nữa cậu vẫn luôn không có hiểu rõ đứa nhỏ này đến cùng là nằm ở vị trí nào, nam nhân không có tử ©υиɠ a! Lẽ nào là ở bên trong ruột? Nhưng rốt cuộc thời điểm cậu đi… vệ sinh rất thông suốt, cảm giác một chút trở ngại đều không có, hơn nữa nếu thực sự là ở bên trong ruột, đứa nhỏ nếu như tương lai lớn lên biết trước khi mình sinh ra là cùng… shit làm bạn, phỏng chừng sẽ có bóng ma trong lòng.

Cần phải biết thông cảm cho người mang thai hay suy nghĩ lung tung đi, thời điểm cậu không nhịn được đi hỏi dò Sean – người thầy thuốc này nhưng vô cùng thần bí – nói cho cậu:

“Cái này là bí mật, chỉ có thầy thuốc mới có thể biết.”

“Đứa bé kia làm sao sinh? Là từ nơi nào đi ra?”

“Cái này con không cần lo lắng, đến thời điểm con chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền sẽ thấy đứa bé, không đau chút nào.”

Ta sát! Thật sự có công nghệ cao như thế a? Thật là không nhìn ra a!

Tạ Viễn chính là ở trong tâm trạng ngổn ngang trong gió nghênh đón đến ngày sinh nở.

Sau đó trong hồi ức của Tạ Viễn, sự thật như Sean nói, cậu không hề có điềm báo trước – ngủ thϊếp đi, thời điểm tỉnh lại —— đứa, nhỏ, thật, sự, chào, đời!!

Vậy là xong? Tạ Viễn hơi cúi đầu nhìn xuống cái bụng đã bằng phẳng, chỉ cảm thấy thật giống như nằm mơ, có phải kỳ thực cậu không có mang thai, có phải việc mang thai 10 tháng qua thực sự chỉ là giả? Cậu mê man – nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, lúc này mới nhớ tới đứa nhỏ còn chưa nhìn thấy, hẳn là bị cha nuôi ôm đi, liền chống đỡ ngồi dậy chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, ai biết hơi động, một cơn đau xót phía bụng dưới không kịp đề phòng – kéo tới, cậu kêu lên một tiếng, trong nháy mắt liền ngã lại trên giường.

“A Viễn! Con không sao chứ? Hiện tại con vẫn chưa thể di chuyển.” Đúng lúc, Sean đẩy cửa đi vào, vừa nhìn như vậy sợ hết hồn vội vã vọt tới bên giường đỡ lấy cậu.

“Con làm sao? Sao lại đau như vậy? Đứa nhỏ đâu?” Tạ Viễn một hồi lâu mới lấy lại sức, cảm giác đau đớn là từ trên bụng truyền đến, rất giống cảm giác như cậu bị thương vừa mới tỉnh lại, lẽ nào…”Baba, hóa ra baba đỡ đẻ bằng phương pháp mổ bụng a.”

“Làm sao con biết?” Sean kinh ngạc nói, lập tức nghĩ đến Tạ Viễn hoàn toàn không phải người nơi này như bọn họ, khả năng cũng có thể ở quê hương của cậu mà biết được, vì lẽ đó liền thấy nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì, đau hai, ba ngày là sẽ tốt hơn. A Viễn, con thật là lợi hại, sinh đôi nha.”

“A?” Tạ Viễn mững rỡ đến suýt chút nữa nhảy lên, có điều cái bụng đau đớn khiến cậu không thể di chuyển nhiều. Thế nhưng cũng không trở ngại tâm tình kích động của cậu, một phát bắt được tay Sean tuôn ra một tràng: “Có thật không? Chẳng trách cái bụng con lại lớn như vậy, hai đứa bé… khỏe mạnh chứ? Con… để con đi nhìn bọn chúng, baba, để con xem bọn chúng.”

“Được được, đứa bé là con của con thì nhất định phải cho con xem. Hai đứa đều phi thường khỏe mạnh đáng yêu.” Sean cười nói, lập tức giương cao giọng gọi người bên ngoài đem hai bé con ôm vào.

Bốn người đi vào, Barry cùng Brendon hai người cùng ôm bé con, Barry ôm một, Bella ôm một đứa khác, Ed nghiêng người về phía Bella nhìn bé con, khuôn mặt hiếu kỳ và hưng phấn.

“Là một thú nhân một người thuần khiết, A Viễn quá lợi hại.” Brendon cười nói.

Sean cẩn thận từng li từng tí một mà dìu Tạ Viễn ngồi dậy, Barry cùng Bella liền đem hai đứa nhỏ ôm vào trước mặt cậu.

Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn, ửng hồng còn có chút nhăn nheo, Tạ Viễn lập tức chớp mắt, đấy chính là cốt nhục cùng một dòng máu với cậu, mặc dù trông xấu xí như mọi đứa trẻ sơ sinh khác, nhưng ở trong mắt cậu chúng là bảo bảo ưa nhìn nhất thế giới.

“Bé con… bé con nào là anh?” Tạ Viễn hít sâu một hơi ổn định tâm tình, chậm rãi hỏi.

“Anh trai là thú nhỏ, cũng nặng lắm, tương lai nhất định là một thú nhân cường tráng, có thể để bảo vệ tốt baba cùng em trai.” Barry đem đứa nhỏ trong tay mình hướng về trước một chút, một bên vừa nói một bên vừa lưu ý quan sát vẻ mặt Tạ Viễn.

Tạ Viễn nhìn đứa nhỏ một đầu tóc trắng như tuyết hiện ra ánh sáng lộng lẫy, còn có hai lỗ tai nhỏ trên đỉnh đầu, nhất thời có chút sững sờ, trong lòng thế nhưng lại không sợ hãi một chút nào, cho dù đứa nhỏ mở to một đôi con ngươi hồng như hai viên đá quý, khiến cậu hồi tưởng lại dáng vẻ cự lang kia, nhưng cậu đều không có sinh ra mâu thuẫn tâm lý đối với đứa nhỏ.

Đây là đứa nhỏ có cùng một dòng máu với cậu a, làm sao cậu có thể không yêu thương nó chứ?

“Để cháu ôm một cái đi.” trong mắt Tạ Viễn lộ ra chờ mong.

Barry đem vẻ mặt của cậu thu vào đáy mắt, những người khác thấy thế cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Barry đem đứa nhỏ đặt trong l*иg ngực Tạ Viễn, một bên dạy cậu làm sao ôm đứa nhỏ, nhìn hắn tuy rằng ngốc nhưng động tác cực kỳ cẩn thận, mọi người đều nở nụ cười nhẹ.

Ôm xong đứa lớn, đứa nhỏ cũng không thể không ôm, tiếp nhận từ tay Bella đứa nhỏ, nhìn một đầu tóc đen mềm mại, Tạ Viễn trong lòng âm thầm đắc ý, may là có một nhóc con như này, nếu như cũng giống thú nhân kia hết thì cậu sẽ khóc mất.

“Ed, cháu lưu lại hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ, chúng ta xuống chuẩn bị đồ ăn cho chúng.” Sean thấy Tạ Viễn đối với hai đứa bé đều trong lòng yêu thích, rốt cục yên tâm, quay về phía mọi người nháy mắt, những người khác hiểu ý, liền đi cả ra ngoài .

Ed trông mà thèm đã lâu rốt cục có thể ôm đứa nhỏ vào lòng, tâm tình rất hưng phấn nhưng cũng không dám mạnh tay, có vẻ hơi luống cuống tay chân nở nụ cười nhìn Tạ Viễn, cuối cùng là vì đề phòng Ed làm ngã đứa nhỏ, Tạ Viễn nhịn đau lùi vào phía bên trong giường, để Ed đem con đặt trên giường, như vậy là có thể từ từ chậm rãi ngắm nghía hai khuôn mặt nhỏ .

“Hồng hồng, ẩm ướt, không dễ nhìn.” Ed sờ soạng một hồi, theo bản năng mà bật thốt lên, sau khi nói xong mới phản ứng được, lập tức nhìn về phía Tạ Viễn, có chút xấu hổ như vừa làm sai.

Tạ Viễn cười cợt, “Đứa bé nào vừa ra đời cũng đều như vậy, qua mấy ngày nẩy nở nhìn sẽ khác.” Vươn ngón tay ở cái mũi nhỏ của em bé ấn nhẹ, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại nói không nên lời, “Đúng rồi Ed, bảo bảo nên ăn cái gì?”

“Uống sữa a.” Ed nói một chuyện đương nhiên.

Cái này đương nhiên cậu biết, “Nhưng là… uống sữa gì?” Cậu sẽ không có công năng sản xuất sữa chứ?

“Sữa bò, trong thành chúng ta có gia đình Angus có một nông trường nuôi dưỡng bò sữa.” Ed giải thích, nhìn thấy Tạ Viễn thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đột nhiên như khi vận may đến thì trong lòng cũng rõ ràng biết cậu đang lo lắng cái gì, không nhịn được nở nụ cười, “A Viễn ca ca, thuần người không thể có vυ".”

“Vậy anh cũng sẽ ở cữ sao?” Tạ Viễn hơi xấu hổ – sờ sờ mũi, tiếp tục dò hỏi.

Ed nói thế nào cũng từng theo Sean học y rất nhiều năm, cuốn Kopp [phổ cập tri thức] cũng hiểu mạch lạc rõ ràng, “Không cần, ở cữ và có vυ" chỉ có nữ thú nhân mới cần. Hơn nữa so với thuần người khi sinh sản so với nữ thú nhân dễ dàng hơn. Thuần người không phải chịu đau đớn cùng ảnh hưởng lâu dài. Đến thời điểm thích hợp thân thể sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ say, trên bụng cũng sẽ xuất hiện một tia trắng, thầy thuốc chỉ cần dùng vài con dao trắng nhỏ là có thể tách cái bụng đem em bé lấy ra. Sau khi tỉnh lại sẽ đau hai, ba ngày, sau đó là có thể hoạt động như thường, mọi vết tích đều sẽ không còn.”

Nghe tới cũng thật là kì diệu. Tạ Viễn ngẫm nghĩ, sau đó lại tiếp tục hỏi rất nhiều sự tình liên quan tới việc chăm sóc đứa nhỏ, tuy rằng Ed chỉ có tri thức lý luận, nhưng vẫn cần phải nghe.

Một bên khác, bốn người kia cũng không phải như bọn họ nói là đi chuẩn bị đồ ăn cho đứa nhỏ, thức ăn thực ra đã sớm chuẩn bị xong, hiện mấy người đều ở tại gian phòng của phu phu Sean, ngồi vây xung quanh nhau mà bàn bạc, nét mặt đều lộ ra vẻ nghiêm nghị.

“Bây giờ phải làm sao?” Brendon phá vỡ yên tĩnh, trầm giọng hỏi.

“Tôi nghĩ, chúng ta nên nghiêm túc điều tra một chút về chuyện này.” Barry nói, ” Bộ lông trắng bạc, tròng mắt đỏ đậm, như vậy đặc thù chỉ thuộc về… Thế nhưng, theo đạo lý mà nói hắn ta sẽ không làm ép buộc người khác làm ra việc như vậy mới đúng.”

“Nhưng sự thật thì đúng là như vậy, không phải sao?” Sean cười lạnh, “Trên thế giới này đúng là không có chuyện gì là không thể.”

“Sean, chú không phải không biết, đứa nhỏ kia tâm tính thế nào trong lòng chú rõ ràng, trong đó khẳng định là có ẩn tình gì đó.” Bella không tán thành – nhìn Sean khiến Sean lúng túng đảo mắt đi chỗ khác.

Brendon gõ gõ nhẹ chiếc bàn, nhìn về phía Barry, “Barry, chú bay được, ngày mai hãy cùng Sean khởi hành đi thành Simba một chuyến tìm hiểu tin tức một hồi xem thế nào.”

“Nếu như… A Viễn phải làm sao bây giờ?” Sean nhíu mày, “Dòng tộc kia tuyệt đối không cho phép dòng dõi lưu lạc ở bên ngoài. Thế nhưng gia huấn của bọn họ cũng sẽ không cho phép bọn họ làm ra hành vi đoạt con khỏi mẹ. Xem ra, kết quả cuối cùng ngoại trừ để A Viễn cùng người kia kết làm bạn đời tựa hồ liền không có biện pháp khác giải quyết. A Viễn tuy rằng đem con sinh ra, cũng đối với đứa bé không căm ghét hay hoảng sợ, nhưng như vậy không có nghĩa là nó có thể tiếp thu cùng người kia ở chung một chỗ. Mấy người còn chưa rõ A Viễn lúc trước bị thương nặng đến bao nhiêu, nó nhìn thấy thú hình của Barry đều cử động không nổi.”

“Cái này xác thực là phiền phức, cùng người khác kết làm bạn đời nhất định phải xây dựng trên cơ sở yêu thương lẫn nhau, cưỡng chế mà kết hôn thì sẽ không được Thú Thần chúc phúc.” Bella cảm thấy Tạ Viễn đã có cuộc gặp gỡ hỏng bét như vậy, nếu như bởi vì đứa bé mà ép buộc cậu cùng một thú nhân kết hôn mà không có tình cảm, thì thật sự là quá thảm, chứ nói chi là thú nhân kia đã thật sự làm thương tổn Tạ Viễn.

“Hay là… Có thể để cho bọn họ trước tiên quen biết, rồi ở chung, có thể lâu ngày sinh tình được chăng.” Barry đề nghị.

“Anh nguyện ý cùng một người cường bạo anh ở chung hả? A Viễn không oán hận cũng đã là tốt lắm rồi .” Sean lườm hắn một cái, nghĩ cũng không biết đường nghĩ.

“Hiện tại cũng chưa nên kết luận, tất cả chờ hai người đi rồi trở lại hẵng nói. Sean, nhớ kỹ trước tiên không nói cho A Viễn biết.” Brendon cảm thấy vẫn là trước tiên làm rõ chân tướng của sự việc cho thỏa đáng.

“Tôi sẽ đi, vậy khoảng thời gian tôi cùng Barry rời đi này liền nhờ anh chị chăm sóc A Viễn cùng hai đứa bé .”

“Yên tâm đi, đã có tôi lo.” Bella bảo đảm nói.

Chăm sóc em bé là việc chân tay nhưng cũng cần kỹ thuật. Thực sự là việc ăn uống ngủ nghỉ đều phải chú ý. Vì thế cho nên vừa mới lên chức “cha” Tạ Viễn lúc mới bắt đầu luống cuống tay chân mất một quãng thời gian, có điều may là có Bella ở một bên chỉ dẫn, cũng lúc này Tạ Viễn mới biết hóa ra Ed còn có một anh trai gọi là Blake, cùng con trai của Sean – tên là Hobart, cùng đi du lịch.

Đối với đứa con trai đến mấy năm đều không về nhà, Bella oán giận một trận, “Quả nhiên nam thú nhân một khi được thả ra ngoài liền đắc ý vênh váo không thèm tìm đường về nhà, cũng không gửi lấy một chút tin tức. Tên nhóc thúi nếu như trở về không tìm được một người bầu bạn, ta liền kêu Brendon đánh cho nó một trận!”

Tạ Viễn mới vừa dỗ con ngủ, nghe thấy Bella nói vậy liền cười nói: “Nếu con trai bác thật sự trở về thì khẳng định bác sẽ chỉ thấy anh ấy đen gầy vì lưu lạc bên ngoài thôi. Lúc ấy chỉ muốn làm đồ ăn ngon bồi bổ, nào còn cam lòng để bác Brendon đánh.” Trong thiên hạ cha mẹ đều mạnh miệng nhưng lại rất nhẹ dạ.

“Có khi vậy cũng không chừng, thôi không nói tên nhóc thúi không có lương tâm kia nữa. A Viễn, mà cháu nghĩ đến việc đặt tên cho hai đứa bé chưa?” Bella chính là chỉ muốn than phiền một chút, lập tức liền thôi, tìm một cái đề tài khác.

“Cháu còn chưa nghĩ ra, gần đây vẫn còn đang nghĩ.” Nói đến đây Tạ Viễn cũng cảm thấy đau đầu, cậu đã mượn một quyển “Bách khoa toàn thư” trong gia đình Brendon để nghiên cứu. Ai kêu nơi này là dị thế, tên cũng không thể đặt loạn, “Cháu vốn còn muốn baba và cha cho ý kiến, đáng tiếc lại không gặp họ, bác gái người có biết bọn họ đang ở đâu không?”

“Bọn họ đi ra ngoài tìm một vị thuốc, là để A Viễn dùng đấy. Bởi vì cháu trước kia sống ở địa phương khác, Sean sợ sau khi cháu sinh xong thân thể lưu lại một chút ảnh hưởng chưa rõ, nên muốn tìm vị thuốc kia để cải thiện thể chất. Loại thuốc đó phi thường hữu hiệu.” Bella mắt cũng không chớp mà nói, lời giải thích này là bọn họ đã sớm bàn bạc kỹ, hơn nữa cũng không tính đều là nói dối. Bởi vì quả thật có loại thuốc điều dưỡng thân thể vô cùng hữu hiệu đối với thuần người sau khi sinh nở mà ở thành Simba mới có bán. Đồng thời Sean cũng đúng là muốn mua về cho Tạ Viễn.

Tạ Viễn không nghi ngờ gật đầu, tiếp theo hướng về Bella đem đứa bé ôm lấy.

Khoảng nửa tháng sau, Sean cùng Barry rốt cục trở về, hai nhà náo nhiệt cùng ăn một bữa cơm. Tạ Viễn liền giục hai người đi nghỉ ngơi, nhưng mà đến trời tối khi mọi người đã ngủ, bốn người lớn lại lặng lẽ tụ họp ở trong một gian phòng bàn bạc.

“Người nhà kia chỉ nói người đó ra ngoài rèn luyện vẫn chưa về, nhưng mà tôi có thể thấy bọn họ có điều muốn giấu.” Sắc mặt Sean có chút xấu, thái độ của những người kia như vậy làm cho hắn không thể không cảm giác rằng bọn họ là có ý định bao che cho người kia.

“Nếu như vậy, vậy chúng ta cũng không lấy việc A Viễn cùng bọn nhỏ nói cho bọn họ biết.” Brendon trầm ngâm một hồi nói.

“Nhưng… thật sự có thể che giấu sao?” Bella có chút bận tâm, dù sao đặc thù của đứa bé thú nhỏ quá rõ ràng.

“Giấu được.” Sean nói, “Tuy rằng dáng vẻ nhân thú nhỏ rất gây chú ý, nhưng là trắng bạc cùng trắng là hai loại màu sắc kỳ thực không phân biệt rõ, ngoại trừ không phải là người nhà thì ai cũng không thể một chút liền xác định được. Nếu trước kia chúng ta không ở thành Simba, không trải qua thời gian dài vẫn luôn giao hảo cùng bọn họ chắc chắn cũng không nhận ra được. Vậy thì có phải cũng đã ôm thú nhỏ mà nghiên cứu rất lâu mới nhận ra được sao? Chỉ cần trong thành Ulla không xuất hiện người nhà bọn họ người hoặc là bốn tộc nhân có bộ lông trắng bạc khác, thì tuyệt đối có thể che giấu. Thành Ulla này là địa phương chim không thèm ị, đám đại quý tộc chân chính kia mới không có thời gian rảnh rỗi tới nơi này.”

“Chỉ sợ vạn nhất…” Bella cau mày, nữ nhân thường hay suy nghĩ nhiều.

“Nếu thật sự vạn nhất bị người phát hiện, vậy coi như là do Thú Thần sắp xếp đi.” Barry mở miệng nói, “Hiện tại chúng ta tận lực giấu đi, tương lai nếu có một ngày bị vạch trần, cái nhà kia khẳng định là đích thân sai người đến, đến thời điểm đó chúng ta đều che chở cho A Viễn, đều là có thể đem quyền kiểm soát ở nơi này. Lại nói, có thể qua mấy năm nữa người kia có khi tìm được bạn đời khác, như vậy mặc dù biết sự tồn tại của A Viễn cùng bọn nhỏ, cũng không thể can thiệp được.”

“Đúng đấy, tất cả để thuận theo tự nhiên đi, chúng ta lúc trước quyết định ở lại đây không phải cũng là bởi vì thành Ulla hẻo lánh không đáng chú ý sao? Chúng ta chỉ cần để cho Thú Thần sắp xếp là tốt rồi.” Brendon giải quyết dứt khoát, mọi người cũng không có dị nghị gì.

Mà trên lầu Tạ Viễn đang cùng bọn nhỏ ngủ say sưa, không hề biết sự việc của cậu cứ như vậy liền được thống nhất xong.