Chương 7: Mở cửa tiệm

Tay áo xếp lớp, cổ tròn nhỏ, eo thon gọn làn váy bồng bềnh, chất váy thuần trắng không có một hoa văn dư thừa, chỉ có một cái nơ hình con bướm hồng nhạt khéo léo bên hông, khiến thiếu nữ trông thanh thuần xinh đẹp, khác nào như hoa nhài mỉm cười, thơm ngát nức mũi.

“Ed, em thật là đẹp.”

Cả nhà Sean trong đại sảnh, ngồi ở cái ghế nhìn Ed mặc thử váy, đều liên tục giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Ed thẹn thùng, đỏ mặt, đuôi phía sau duỗi thẳng, chóp đuôi nhẹ nhàng lay động, nhìn ra được nàng đang cao hứng vô cùng, nhìn về phía Tạ Viễn ánh mắt càng sáng lấp lánh.

“A Viễn ca ca, thật cám ơn anh!” Nguyên bản nàng còn bởi vì chỉ mua được tấm vải thuần trắng mà ủ rũ không ngớt, phải biết nơi này theo quan niệm của thú nhân, y phục mang hoa văn là xinh đẹp nhất, nơi này tuy rằng tài nghệ dệt vải không thấp, nhưng vải trắng phần nhiều là dùng để làm rèm cửa sổ, khăn bàn mà rất ít dùng để may quần áo, lại không nghĩ rằng A Viễn ca ca tay nghề lại khéo như vậy, váy này quả thực chính là chiếc váy xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy.

“A Viễn, không nghĩ tới con còn có thể may quần áo.” Sean cười đến híp cả mắt, chính mình quả nhiên thu dưỡng đứa trẻ tốt.

“Gia đình của con rất lâu trước đây cũng đã bắt đầu may quần áo, là tay nghề gia truyền.” Tạ Viễn cười nói.

“Tay nghề rất tốt, A Viễn, cháu cũng may cho thím một chiếc váy thì thế nào?” Nữ nhân đối với quần áo đẹp mãi mãi cũng là không có sức kháng cự, Bella nhìn con gái mặc váy, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, liền trực tiếp mở miệng hỏi.

“Mẹ, không phải mẹ đã có váy đi vũ hội rồi sao? Làm gì còn muốn phiền phức A Viễn ca ca, A Viễn ca ca còn mang hài tử, mẹ sẽ làm anh ấy mệt.” Ed vội vã ngăn cản, nàng không muốn cùng mẹ mặc váy giống nhau.

Bella liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của nàng, tức giận trừng nàng một chút, muốn nói cái gì đó thì Tạ Viễn đã mở miệng: “Làm áo đầm cũng không phiền phức, ngược lại cháu đang không có chuyện gì làm, vừa vặn có thể hoạt động một chút, hơn nữa cháu cũng muốn cho thím cùng Ed làm cho cháu cái bảng hiệu sinh nhai. Ed em yên tâm, váy thím khẳng định cùng váy của em không giống nhau, váy này nhất định làm tăng thêm khí chất của thím nha.”

“Bảng hiệu sinh nhai? A Viễn cháu dự định mở một cửa hiệu may quần áo sao?” Brendon tâm tư rất linh hoạt, lập tức liền hiểu được, “Tốt, A Viễn tay nghề này của cháu khẳng định sẽ làm ăn được, nữ nhân quanh mấy cái thành gần chúng ta tuyệt đối sẽ bị hấp dẫn lại đây.”

“A Viễn, con lúc nào có ý định này?” Sean lại có vẻ không vui, hạ giọng hỏi.

Tạ Viễn vội vã giải thích, “Là Ed cùng con nói chuyện váy vóc con mới nghĩ đến. Baba đừng nóng giận, không phải con cố ý không nói cho ba.”

“Tại sao con lại nghĩ đến? Không biết chuyện làm ăn rất cực khổ sao?”

“Bởi vì con muốn tự nuôi chính mình. Hơn nữa, sau khi sinh đứa bé hết thảy đều phải cần tiền, con cũng không thể vẫn làm sâu gạo đi. Baba, con biết baba khẳng định là muốn nuôi con, thế nhưng con còn trẻ, có tay có chân nhưng vẫn dựa vào trưởng bối không phải là việc hay, hơn nữa con có tay nghề tốt, chẳng lẽ để mai một?”. Tạ Viễn một bên ôn nhu giải thích, một bên hướng về Barry nháy mắt.

Barry rất hiểu ý, lập tức qua ôm Sean, ôn nhu nói: “A Viễn nói đúng, em yêu thương con nhưng không thể cưng chiều nó, nó chung quy phải tự lập, lại nói A Viễn cho dù mở cửa tiệm cũng là ở trong thành Ulla, lại không rời đi, có mọi người chúng ta chăm nom sợ cái gì, em không nên quá lo lắng .”

“Đúng vậy Sean, lúc trước Hobart quyết định đi du lịch em không muốn cho đi nhưng rốt cuộc vẫn là nó quyết định không đúng sao?” Brendon cũng gia nhập hàng ngũ khuyên giải.

Hobart là con của Sean cùng Barry.

“Chính là Sean, em xem, A Viễn trong lòng rất hy vọng có thể mở tiệm may quần áo gia đình, em không nên phản đối.” Bella cũng nói.

Sean kỳ thực trong lòng vốn là cũng không có quá nhiều phản đối, chỉ là bởi vì nghĩ đến Tạ Viễn mở tiệm thì khả năng sẽ dời ra ngoài ở, cảm thấy nhận hài tử còn mới vừa ở chung liền muốn dời ra, trong lòng có chút khó chịu mà thôi, hiện tại thấy mọi người đều khuyên nhủ, cũng đành gật đầu.

“Có điều A Viễn, dự định mở cửa tiệm chỉ có thể làm sau khi con sinh hài tử, thân thể quan trọng, cũng không đến mức ba dưỡng con cùng hài tử cả đời, đúng không, Barry?”

“Vậy dĩ nhiên là không thành vấn đề.” Barry phụ họa, Long tộc thích nhất chính là thu thập đồ vật sáng lấp lánh, vì lẽ đó hắn nhưng là có một bảo tàng chân chính về mặt ý nghĩa, trước đó căn bản cái gì cũng không cần quan tâm.

Tạ Viễn nở nụ cười, lại một lần nữa cảm kích ông trời cho cậu một gia đình mới thật tốt. Quay đầu nhìn về phía Bella, cậu nói: “Thím Bella, ngày mai lấy vải vóc mang tới, cháu lấy số đo của thím, trước khi đi vũ hội, cháu nhất định có thể làm xong thật tốt cho thím.”

“Có thể rất mệt hay không?” Bella ban đầu chỉ vì bị chiếc váy đẹp đẽ trước mắt mà chưa kịp nghĩ liền nhờ Tạ Viễn may một cái. Bây giờ nghĩ lại cũng cảm giác việc mình nhờ không phải lúc. Nhìn một chút cái bụng Tạ Viễn, mơ hồ đã có chút nhô ra, liền quan tâm hỏi một câu.

“Không có chuyện gì, việc này thật không tốn nhiều công sức.” Lại không phải làm sườn xám, không tinh tế nhiều như vậy, “Cháu nhưng là hi vọng hai người làm cho cháu bảng hiệu kinh doanh đồng thời còn giúp cháu tuyên truyền một chút. Thuận tiện làm tiếp một chút giấy tờ, để trong lúc cháu mang thai không phải quá tẻ nhạt. Có điều trước khi sinh nở mỗi tháng cháu chỉ làm một cái váy, vải vóc muốn chính mình tự chọn, muốn may thì bản thân người đó phải đến để cháu đo. Nha còn có, điều quan trọng nhất định phải nói cho các thím biết, may xong chiếc váy đó tuyệt đối là độc nhất vô nhị, sẽ không có chiếc váy nào tương tự.”

Mọi người ngồi nghe cậu chậm rãi nói mà có chút trợn mắt há mồm, vẫn là Brendon trước tiên phản ứng lại, tán thưởng nhìn Tạ Viễn: “A Viễn, không nhìn ra cháu sẽ làm ăn giỏi như thế a, xem ra sau khi cửa tiệm mở, thành Ulla chúng ta thuế nộp lên trên có thể được nhiều hơn rồi.”

Tạ Viễn thật không tiện mà cười cười, cậu chỉ là lấy phương pháp kinh doanh đơn giản nhất ở kiếp trước vận dụng một chút, ai kêu thế giới này sự nghiệp thời trang không phát đạt đây chứ.

Sau đó, A Viễn ngoại trừ giúp Bella may một cái váy đoan trang tao nhã, còn vì Brendon thiết kế một thân y phục, cậu rất tin tưởng một nhà ba người này ở trên vũ hội tuyệt đối sẽ gây một hồi náo nhiệt. Mà sự thực cũng xác thực như cậu suy nghĩ, trên vũ hội tất cả mọi người cũng đang thảo luận bọn họ mặc quần áo này là mua ở nơi nào. Ngay cả thành chủ thành Mae Sot cũng không nhịn được cố ý gọi Brendon lên trước hỏi dò, mà ba người cũng rất tận lực hoàn thành nhiệm vụ Tạ Viễn giao phó. Bella còn tỉ mỉ phòng ngừa quá nhiều người đi tìm Tạ Viễn, trước tiên làm đăng ký hẹn trước, quy định vào giờ nào mới có thể tới cửa.

Có thể nói, Tạ Viễn ở thế giới khác trở thành nhân vật đệ nhất kiếm kim tiền cũng không quá khó khăn.

———————-

Tạ Viễn mang thai đã sáu tháng, cái bụng lớn đến mức cứ như là tám tháng, điều này làm cho cậu có chút bận tâm. Thế nhưng từ cánh tay phải đồ án màu sắc Gia Tây ấn kiểm tra đều nói thai nhi rất khỏe mạnh, cậu cũng chỉ có thể cho rằng trong bụng chính là một bảo bảo mập mạp.

Sau khi một nhà Brendon trở lại thành Ulla, quả nhiên giúp cậu đưa tới một nhóm lớn quý tộc nữ thú nhân. Đồng thời cậu đoán không sai, thói hư tật xấu của giới quý tộc chính là muốn hơn người một bậc, muốn khác với tất cả mọi người, như vậy mới có thể thể hiện thân phận, những điều kiện cậu đưa ra kia như một ngòi nổ khai hỏa sự nổi tiếng, mỗi tháng chỉ làm một cái váy được hẹn trước đều xếp tới cho năm tiếp theo.

Bình thường là nửa tháng cậu làm tốt một cái váy, còn lại nửa tháng nghỉ ngơi. Ai kêu cậu hiện tại là dựng phu, cũng phải vì giữ gìn hài tử trong bụng. Hơn nữa cậu không phải kiếm tiền để sinh hoạt, đương nhiên sẽ không mệt đến chính mình.

(Dựng phu: nam nhân mang thai)

Một ngày, Tạ Viễn cùng Ed ở trên đường tản bộ, bởi vì cái bụng của Tạ Viễn đã lớn đến mức có chút quá cỡ, nên người trong nhà đều rất coi trọng, không tiếp tục để một mình cậu đi ra ngoài tản bộ, bên người nhất định phải có một người bồi ở bên.

Hai người kết thúc việc tản bộ chuẩn bị về nhà, vừa mới xoay người liền nghe đến một giọng nam xa lạ gọi họ lại.

“Tiên sinh cùng tiểu thư phía trước xin dừng bước.”

Tạ Viễn cùng Ed liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương. Cả hai chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam thú nhân bọn họ chưa bao giờ gặp chậm rãi hướng về bọn họ đi tới, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, còn có — hai cái tai voi lớn màu xám.

“Là tượng tộc/ tộc voi xám, ở nơi khác đến, em chưa từng thấy hắn a.” Ed ở bên tai Tạ Viễn giải thích.

Đôi tai rõ ràng như thế không phải Tượng tộc thì có thể còn là cái gì? Tạ Viễn yên lặng ở trong lòng nhổ nước bọt. Đợi khi đối phương đứng lại ở trước mặt bọn họ, họ cũng hướng về đối phương mỉm cười nhợt nhạt.

“Vị tiên sinh này là gọi chúng tôi sao? Ngài là…” Ed hỏi, trong mắt có phòng bị đối với người xa lạ.

“Cho phép tôi tự giới thiệu về mình, tôi tên Angelo, đến từ Không Đạt thành, lần này tới là muốn cùng Tạ Viễn tiên sinh bàn chuyện làm ăn.” Angelo cử chỉ tao nhã, ăn nói không tầm thường, rõ ràng được giáo dục tốt, hơn nữa trong lúc lơ đãng toát ra sự kiêu căng biểu thị rõ địa vị xã hội của hắn khẳng định không thấp.

“Ông biết tên của tôi?” Tạ Viễn hơi nhíu mày, dù sao biết mình bị điều tra thì ai cũng sẽ khó chịu.

“Tôi cũng không có ý tứ mạo phạm, tôi là từ trong miệng em gái nuôi của mình biết được, nàng tên là Annie, con gái thành chủ Mỹ Tác thành.” Angelo không chút hoang mang mà giải thích.

Tạ Viễn hiểu được, khách hàng đầu tiên của cậu chính là vị Annie tiểu thư kia, là một vị tiểu thư sóc rất đáng yêu.

“Angelo tiên sinh, A Viễn ca ca không đứng lâu được, nếu như không ngại có chuyện gì đi vào nhà chúng ta đàm luận được chứ?” Ed vào lúc này liền biểu hiện ra một con gái thành chủ có lễ nghi, để Tạ Viễn cảm thấy có chút mới mẻ.

“Ngày hôm nay hơi trễ, không tiện quấy rối, ngày mai tôi sẽ chính thức đến nhà thăm hỏi.”

“Vậy cũng được.” Tạ Viễn gật đầu đáp ứng.

Angelo đối với hai người nói lời từ biệt xong liền xoay người rời đi, Ed cùng Tạ Viễn cũng đi về nhà. Chỉ là Ed không nghĩ ra Angelo muốn nói chuyện làm ăn gì. Tạ Viễn đại khái đoán được một chút, có điều hết thảy đều vẫn không suy nghĩ nhiều, liền cười cười tạm miễn bàn luận.

Ngày thứ hai, Angelo đúng hạn mà tới, còn phi thường có lễ nghi mang theo lễ vật, Tạ Viễn không nói thêm gì liền nhận lấy, trong miệng còn khách sáo vài câu, Sean ngồi một bên nhìn Tạ Viễn, thái độ phòng ngừa con nuôi của mình bị lừa, đột nhiên cảm thấy không cần lo lắng.

“Tạ Viễn tiên sinh, tôi cũng không quanh co, tôi đã xem qua váy cậu làm cho Annie, tay nghề thiết kế tốt xưa nay tôi chưa từng thấy, thế nhưng chỉ làm đơn độc một cái thật sự là quá lãng phí, tôi muốn hợp tác với cậu, tôi sẽ cung cấp tài chính cùng nguyên vật liệu, cậu cung cấp thiết kế, lợi nhuận chia ra bốn phần và sáu phần, cậu bốn tôi sáu thế nào?” Angelo chậm rãi nói, vẻ mặt mang theo tự tin, hắn cảm thấy không người nào có thể từ chối lợi nhuận lớn như vậy.

Tạ Viễn vẻ mặt không đổi, chỉ chậm rãi nhấp ngụm trà, lại chậm rãi mở miệng, thích ý cứ như không phải đang nói chuyện làm ăn mà là nói chuyện phiếm: “Angelo tiên sinh, tôi không thiếu tiền.”

Angelo vẻ mặt cũng không đổi, cười nói: “Không thiếu tiền, không có nghĩa là lập tức từ chối lợi nhuận đưa tới cửa, nói như vậy đi, Tạ Viễn tiên sinh cậu thiết kế quần áo nhất định sẽ buôn bán được, thông qua đó cùng giới quý tộc quen biết, tương lai nếu gặp phải chuyện gì cũng coi như là một lá bài tẩy, dù sao thế sự vô thường, có chỗ để dựa dẫm tóm lại là càng tốt.”

Tạ Viễn khẽ rũ mắt nhìn xuống, hắn nhìn bụng mình, có chút tác động bởi lời nói của Angelo, đứa trẻ bên trong bụng cậu chính là một tồn tại thất thường, nếu như tương lai gặp được phụ thân của đứa nhỏ, nếu như người kia muốn cướp đi đứa nhỏ của cậu, cậu có thể làm sao đây?

“Angelo tiên sinh, ông rất biết nói chuyện làm ăn.” Cậu khẽ mỉm cười, “Tôi đáp ứng cuộc trao đổi này, chỉ là lợi nhuận chia làm hai phần, ông tám tôi hai, tôi thiết kế đồ cung cấp theo quý, mỗi một quý sáu thiết kế, việc chế tác và tiêu thụ ta sẽ mặc kệ, thậm chí ông từ cơ sở thiết kế của tôi mà làm ra hàng nhái tương tự tôi cũng sẽ không để ý tới, nhưng tôi có điều kiện.”

Angelo bởi vì cậu nói thẳng trong nháy mắt có cứng ngắc, thế nhưng rất nhanh chấn định lại, “Tạ Viễn tiên sinh mời nói, chỉ cần không quá đáng, điều kiện gì tôi đều đáp ứng.”

“Thứ nhất, tôi hi vọng Angelo tiên sinh đảm bảo bí mật, mỗi một quý tới lấy đồ thiết kế nhất định phải là người mà ông tuyệt đối tín nhiệm, sẽ không đem tin tức của tôi tiết lộ ra ngoài; thứ hai, quần áo tôi thiết kế sẽ có nhãn mác, nội dung nhãn mác tôi sẽ đưa cho ông sau, hãy đảm bảo, nhãn mác này chỉ được sử dụng trên quần áo tôi thiết kế, nếu như Angelo tiên sinh không thể hoàn thành giao dịch, việc hợp tác của chúng ta cũng chấm dứt .”

Vốn cho là sẽ gặp công phu sư tử ngoạm, lại không nghĩ rằng là điều kiện phi thường dễ dàng đối với hắn, có điều Angelo vẫn nhiều lần suy tư một phen, không có phát giác có cạm bẫy gì ở trong mới gật đầu: “Này không thành vấn đề, vậy tôi đi về trước chuẩn bị thỏa thuận, ngày mai mời thành chủ Ulla thành làm nhân chứng, ký thỏa thuận tất cả các mục, là chúng ta có thể bắt đầu hợp tác rồi.”

“Được rồi, đúng rồi, Angelo tiên sinh, việc hợp tác của chúng ta có thể chờ lúc tôi sinh xong hài tử sẽ bắt đầu được chứ?” Tạ Viễn vuốt cái bụng nhô lên nói.

“Này là tự nhiên.” Angelo trịnh trọng đồng ý, ở thế giới thú nhân, mang thai là việc trọng yếu, tất cả sự tình ở trước mắt đều cần phải gác lại.

“A Viễn, baba không muốn con đem mình làm cho quá cực khổ.” Sean nãy giờ vẫn không có lên tiếng, sau khi Angelo rời đi mới chậm rãi mở miệng, ôn nhu sờ sờ đầu Tạ Viễn.

“Baba, con có chừng mực.” Tạ Viễn bảo đảm nói, buông mắt xuống hướng về cái bụng, trong mắt đều là kiên định.

Hài tử của cậu, cậu nhất định sẽ cố gắng bảo vệ, nhất định!