Chương 9: Tám năm

Tạ Viễn sau khi gϊếŧ chết vô số tế bào não, rốt cục đặt được tên cho hai đứa con trai mình. Anh trai gọi Shure, nghĩa là ánh sáng, em trai gọi Hyman, nghĩa là ấm áp. Đợi sau khi chúng tròn một tháng, Tạ Viễn sẽ bắt đầu hợp tác cùng Angelo.

Thông qua thương nghị, thêm vào từ miệng Angelo mà hiểu được tình trạng kinh tế đế quốc, Tạ Viễn bước đầu lập ra một phương án.

Trước tiên nhằm vào thị trường của các quý bà quý cô để tung lên một loạt mẫu trang phục. Như đã thoả thuận từ trước, Tạ Viễn sẽ cung cấp mẫu thiết kế trang phục theo quý, một mùa khoảng sáu mẫu cùng với mẫu đính kèm. Thậm chí Tạ Viễn còn hướng về Angelo giải thích một phen cái gì gọi là dây chuyền sản xuất, làm cho đối phương liên tục khen ngợi. Còn việc chế tác và tiêu thụ thì do Angelo toàn quyền phụ trách, lợi nhuận quyết toán theo quý, trước tiên ký hợp đồng một năm.

Sau đó Tạ Viễn mới biết Angelo là người thuộc vị trí gia tộc kinh doanh trên toàn bộ sáu nước. Ý thức kinh doanh sắc bén không có gia tộc nào khác có thể làm tốt hơn. Mỗi thế hệ chủ nhà đều là để cho những người được thừa kế chiến đấu. Bất cứ ai kiếm được ngành công nghiệp nền tảng sẽ là người được chọn làm người thừa kế, điều đó đương nhiên sẽ làm cho gia đình của Angelo ngày càng mạnh mẽ hơn. Đó là một gia tộc không thể bị đánh giá thấp hoặc bị xúc phạm một cách tùy tiện trong tầng lớp quý tộc của vùng đất này.

Angelo đời này làm một người thừa kế tài ba, vô số lần tự cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã tiếp nhận lời mời của cô em họ Annie đi tham gia vũ hội Mỹ Tác thành, do đó phát hiện tài năng Tạ Viễn như một cơ hội kinh doanh vàng.

Vì lẽ đó vị Angelo này nhiệt tình mười phần lại là thương nhân có trình độ học vấn uyên thâm, chắc chắn trang phục của Tạ Viễn thiết kế sẽ làm cho cả sáu quốc gia náo động lên.

Có điều, những việc ở cái thành nhỏ Ulla xa xôi này Tạ Viễn không hề biết, bởi vì cửa hàng đầu tiên Angelo mở là ở thành phố nơi anh sinh ra. Lượng sản phẩm tiêu thụ đến cùng ra sao thì cậu chỉ có thể chờ đợi có lợi nhuận của quý đầu tiên thì mới biết. Tạ Viễn cũng không lo lắng cho nên trước khi bắt đầu quý thứ hai thì trong thời gian nhàn rỗi này đương nhiên cậu đem hết thảy tinh lực đặt hết trên người hai đứa bé.

Cặp sinh đôi phát triển rất nhanh, dáng vẻ béo trắng phi thường được người yêu thích, là quý tử của cả hai gia đình, khiến Ed còn phát ghen nói mình bị thất sủng, có điều bản thân cô cũng là cực kỳ yêu thích hai đứa bé này.

Theo thời gian trôi đi, tính tình cặp sinh đôi cũng chầm chậm biểu hiện rõ ra. Anh trai Shure rất hay cười, lại không sợ người lạ, ai ôm đều đồng ý nhếch miệng nhỏ cười, thực sự là đáng yêu khiến tâm mọi người không khỏi mềm nhũn ra. Mà cậu em Hyman lại có chút lạnh nhạt, trừ Tạ Viễn cùng Sean thì khi bị người ngoài ôm lại cực kỳ không vui. Kỳ quái chính là cậu không khóc bao giờ, uốn tới ẹo lui động đậy liên tục, chờ tới khi phát hiện bất kể vặn vẹo như thế nào cũng không trở về được trong l*иg ngực mình muốn thì cũng sẽ không động nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn bất kể trêu đùa như thế nào đều không hề có cảm xúc, thật sự là đáng yêu vô cùng.

Sean nói, tính tình thuần người từ nhỏ đã quái dị. Từ khi sinh ra cho đến một quãng thời gian thật dài cũng chỉ thích thân cận mẹ đẻ cùng thuần người khác, cho nên tiểu Hyman như vậy cũng là bình thường thôi.

Tuy rằng tính tình cặp sinh đôi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng đều tốt vô cùng, mỗi lần khóc không phải đói bụng thì chính là đòi ba ba. Nói chung là chăm sóc nhàn hạ cực kì, khiến Tạ Viễn vô số lần vui mừng vì lúc trước quyết định đem bọn chúng sinh ra.

————————-

Thời gian tám năm có thể có thay đổi gì?

Tám năm, có thể khiến cho trẻ nhỏ gào khóc đòi ăn trưởng thành rồi nhảy nhót tưng bừng như gấu con.

Tám năm, cũng có thể để cho một nhãn hiệu tên là ‘Eden’ nổi tiếng và tiệm bán quần áo trở thành một sản nghiệp liên quốc gia, được ba đế quốc biết đến, đồng thời trở thành một nhãn hiệu thời thượng.

Tám năm, vốn là lòng người trống trải nhưng có thêm những người thân thì tháng ngày trải qua càng thêm thích ý, thư thái.

Ở thời điểm cặp sinh đôi tròn một tuổi, Tạ Viễn ở thành Ulla mở ra một cửa hàng may quần áo. Lầu một là cửa hàng lầu hai là nơi ở. Bởi vì cùng Angelo hợp tác nên tên cửa hàng chỉ có thể dùng ‘Eden’. Quần áo được bán đương nhiên là quần áo cậu tự thiết kế. Hơn nữa, phi thường đặc biệt chính là quần áo bán bên trong mỗi loại kiểu dáng đều chỉ có một bộ, kỳ thực là mỗi một quý làm được hàng mẫu. Một nửa cậu đưa đến tay Angelo còn nửa kia chính mình lấy ra bán, mọi người trong thành Ulla lúc đầu cảm thấy kỳ quái nhưng sau đó cũng không có suy nghĩ nhiều.

Đáng tiếc người ở thành Ulla ra ngoài tiếp xúc cùng người nơi khác đã ít lại càng ít. Thời điểm Tạ Viễn mở cửa hàng này, cái tên ‘Eden’ này sớm đã bị Angelo kinh doanh đến vang vọng tất cả những thành từ bốn sao trở lên, được lớp người quý tộc không ngừng săn đón. Hơn thế nữa ‘Eden’ vào lúc ấy chỉ có thể mở ở thành bốn sao trở lên, cái thành Ulla này là thành một sao, căn bản không thể xuất hiện cái tên ‘Eden’. Nếu là có người biết đến, nhìn thấy trong cửa hàng treo tất cả đều là ‘Sê ri Viễn Mộng’ vậy thì chắc chắn sẽ biết cửa hàng ‘Eden’ này có người thiết kế thần bí phi thường được bảo vệ bởi cửa hàng trưởng Angelo.

Gọi là ‘Sê ri Viễn Mộng’ nhìn tên liền biết chính là quần áo do Tạ Viễn thiết kế. Lúc trước cùng Angelo hợp tác cậu cũng đã biết y phục của cậu vừa xuất hiện thì không bao lâu nữa phương pháp cắt may sẽ bị học theo, cái kia vốn không phải là đồ vật có thể bảo mật. Nói cách khác Angelo không thể vĩnh viễn chỉ có một nhà thiết kế, huống hồ điều này cũng không thể. Bởi vậy vừa bắt đầu, ngay ở trên thiết kế y phục cậu làm thêm một nhãn hiệu đặc biệt — — — chữ ‘Viễn’, người ở nơi này nhìn ra chính là một thiết kế hoa văn đặc biệt, vị trí tự nhiên như người nơi này thường làm ở sau cổ áo.

Không thể không nói Angelo chân chính là một thiên tài thương nhân, nhạy cảm của hắn đối với việc làm ăn vượt xa người thường. Vì thế, hắn vô cùng hiểu rõ giá trị của Tạ Viễn, cũng tận lực mà đem giá trị này phát huy đến tận cùng. ‘Eden’ mở năm thứ nhất, hắn ngoại trừ thành công đem Tạ Viễn với ‘Sê ri Viễn Mộng’ thịnh hành trong giới quý tộc thượng tầng, ngoài ra hắn còn tìm đến không ít người thông minh khéo léo, đem thiết kế của Tạ Viễn mà nghiên cứu thành công. Từ đó ‘Eden’ bồi dưỡng được không ít nhà thiết kế cho nên năm thứ hai bắt đầu xuất hiện một loạt thiết kế khác trong ‘Eden’. Đương nhiên, hắn không thể đem ‘Sê ri Viễn Mộng’ hoàn toàn thay thế được, mà đem biến ‘Sê ri Viễn Mộng’ thành một thứ hàng chân chính xa xỉ.

Angelo có kế hoạch giảm việc sản xuất ra hàng ‘Sê ri Viễn Mộng’, mãi đến tận mấy năm gần đây trong mỗi cửa hàng ‘Sê ri Viễn Mộng’ mỗi loại quần áo chỉ có một kích cỡ. Làm vậy trái lại càng khiến ‘Sê ri Viễn Mộng’ càng được vây quanh, cho dù giá cả càng ngày càng cao, nhưng mỗi lần tung ra đều tiêu thụ rất nhanh. Ngoài ra, Angelo còn lấy ra hàng mẫu Tạ Viễn đích thân làm, không phải bán, mà là đem đi đấu giá! Có người thắc mắc, vậy mẫu này có gì khác với thành phẩm không? Thực ra vẻ ngoài là không có khác nhau, nhưng thành phẩm cắt không có cẩn thận tinh xảo như hàng mẫu, nhưng Angelo rất nhanh đã cải thiện, dù sao con đường hắn đi chính là hướng tới sự xa hoa, vì vậy sau đó thành phẩm cùng hàng mẫu khác biệt duy nhất chính là cái nhãn mác ‘Viễn’ kia. Trên y phục hàng mẫu Tạ Viễn làm, cái chữ ‘Viễn’ được thêu hai mặt.

Mẹ Tạ Viễn là thế gia truyền thừa nghề may nhiều năm ở Giang Nam, một bức thêu của mẹ cậu có thể bán được hơn một triệu. Khi cậu còn bé, vì để mẹ hài lòng cậu nghiêm túc cẩn thận mà học, nhưng duy nhất học thành cũng chỉ có phương pháp thêu hai mặt.

Lần đầu Angelo nhìn thấy sản phẩm thêu của cậu thì kinh ngạc như gặp thần tiên, quấn lấy Tạ Viễn thật lâu với hy vọng có thể có được phương pháp thêu. Có điều Tạ Viễn vẫn luôn không chịu nói hắn cũng là không thể làm gì khác hơn đành tiếc nuối từ bỏ, nhưng hắn cũng đã nghĩ đến việc làm sao lợi dụng thứ ‘Độc nhất’ này đến kiếm một món hời lớn, đúng là gian thương.

Bởi ‘Sê ri Viễn Mộng’ được Angelo kinh doanh theo hướng ‘Vật hiếm thì quý’, bởi vậy theo thời gian trôi đi, ‘Sê ri Viễn Mộng’ từ một quý bán ra một lần, đến hai quý mới bán ra một lần rồi lại tới một năm bán một lần. Cho tới hôm nay đúng giờ bán ra, càng ngày càng khiến người ta đổ xô tới.

Vì lẽ đó tình cảm và sự bận rộn của Tạ Viễn không cùng nằm trên một đường thẳng, chỉ cần nhàn rỗi một chút thì toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người cặp song sinh.

Ai từng làm cha mẹ thì đều biết, bé con tốc độ trưởng thành là rất nhanh. Tựa hồ chỉ là thời gian một cái nháy mắt, năm đó hai bé con ôm trên tay cũng đã lớn thành bộ dáng hai cậu bé con. Cặp song sinh phát triển khỏe mạnh dưới sự chăm sóc của những người xung quanh.

Thường có câu ba tuổi nhìn thấy lúc trưởng thành, cặp song sinh biểu hiện ra tính tình cùng lúc mới sinh cũng không có sự khác biệt lớn.

Ca ca Tu Hữu (Shu – rê) không có phụ hàm nghĩa cái tên ‘Quang minh’ này, tính cách hoạt bát rộng rãi, cực kỳ thích cười, tựa như một mặt trời nhỏ. Ngũ quan giống như Tạ Viễn, khiến người ta không nhịn được đã muốn thân cận, hơn nữa thú hình là sói trắng, một cách tự nhiên liền trở thành vị vua trẻ con, những thú nhân nhỏ từ mười hai trở xuống nam thú nhỏ cơ bản đối với cậu bé là cậu nói gì cũng nghe theo.

Mà Hải Mạn (Hy – man) là trong thành Ulla gần một trăm năm nay trừ Sean, là thuần người thứ hai được sinh ra, nên chú dì hàng xóm vô cùng quan tâm. Chưa nói tới việc cậu bé càng lớn càng đẹp, ngũ quan tinh xảo đến nở nụ cười liền có thể khiến người ta choáng váng. Tạ Viễn đã từng bởi vì bé con của chính mình tươi cười mà khiến cậu ngây người, trong lòng âm thầm suy đoán một khuôn mặt yêu nghiệt như thế này sẽ không phải là đúc từ vị cha còn lại kia chứ? Đồng thời cũng lo lắng cậu bé sẽ trở thành họa thủy trong tương lai. Có điều khuôn mặt đẹp của Hyman với tên của cậu bé – hàm nghĩa là ‘Ấm áp’ có nửa điểm cũng không dính dáng, ngoại trừ thân cận với người nhà có thể làm cho khuôn mặt băng sơn của cậu như tuyết hòa tan, thì với những người khác không khác gì cái tủ lạnh, nhưng có thể đoán được sẽ không trưởng thành thành dáng dấp công tử nhà giàu ăn chơi.

(họa thủy: lấy ý từ thành ngữ Trung “hồng nhan hoạ thuỷ” – sắc đẹp là khởi nguồn của tai hoạ)

Khi cặp song sinh được sáu tuổi bắt đầu học ở một trường học duy nhất trong thành Ulla. Hệ thống giáo dục của sáu quốc gia cũng không lạc hậu. Hết thảy cư dân đế quốc vào lúc sáu tuổi đến mười lăm tuổi đều phải ở trường học tiến hành học tập, mà khoảng thời gian này học tập chia làm hai giai đoạn. Trước mười tuổi học tập nội dung là ngữ văn, toán học, thể dục, mỹ thuật cùng âm nhạc, cực kỳ phù hợp với yêu cầu phát triển toàn diện thể lực và trí lực. Đến sau mười tuổi thì học tập lại bắt đầu thoát ly sách vở, biến thành kỹ năng thường thức cơ bản như dã ngoại sinh tồn, là chương trình học tuyệt đối thực tế. Còn sau mười lăm tuổi thì căn cứ ý nguyện cá nhân, có thể lựa chọn thông qua các cuộc thi tiến vào học phủ cao cấp hoặc tham gia công tác xã hội hoặc là kết hôn.

Tạ Viễn cũng như các gia đình bình thường, đối với việc học tập của lũ trẻ cực kỳ quan tâm. Tuy rằng cậu không đòi hỏi điểm số quá cao nhưng trong đáy lòng đều hi vọng con của mình so với những người khác xuất sắc hơn. Mà cặp song sinh cũng không có phụ lòng kỳ vọng của cậu. Đặc biệt là Hyman, bắt đầu đi học không lâu liền biểu lộ ra chỉ số thông minh vượt trội, khiến cho Tạ Viễn tự hào nhưng cũng lo lắng. Đứa nhỏ này vốn là bởi vì tính tình lạnh nhạt mà cùng với những đứa trẻ bằng tuổi không chơi được với nhau, hiện tại còn thông minh quá mức, cậu thật sợ đứa nhỏ này sau khi lớn lên sẽ càng ngày càng cô đơn khó gần không có bạn bè. Vẫn là Sean khuyên cậu, nói thuần người cơ bản đều là rất biết sống tự lập trong thế giới người. Đối với bạn bè đó là tuân theo thà thiếu chứ không kết bạn bừa bãi, không cần bạn bè khắp thiên hạ chỉ cần có một người bạn tri kỷ là được. Thú Thần đều rất yêu chuộng thuần người, bọn họ nếu có thể tìm được bạn tri kỷ cùng tình yêu chân thành để làm người bầu bạn thì tốt, tất cả là tùy duyên.

Tạ Viễn miễn cưỡng bị thuyết phục, có điều, bởi vì trong lòng luôn cảm thấy ‘Thiên tài là cô đơn’. Cho nên càng ngày càng cố gắng yêu thương cậu bé, cũng là để Hyman càng thêm dính lấy ba ba mình, miễn cưỡng đã biến thành một phụ khống. Cho nên đến khi có một người xuất hiện cạnh Hyman, cậu bé liền bị Tạ Viễn ghét bỏ một quãng thời gian.

(phụ khống: khống – chỉ yêu thích bảo vệ cái gì đó quá mức, ở đây hiểu là người cha yêu thương bảo vệ con một cách quá mức)