Chương 6: Quần áo

Ngày thứ hai, Tạ Viễn mới vừa ra ngoài phòng đi xuống lầu, một bóng người lao tới, nhanh đến mức cậu tránh không kịp, bị ôm vững vàng.

“Ể? Ed, làm sao thế? Ai bắt nạt em sao?” Tạ Viễn bình tĩnh, cúi đầu phát hiện một đầu tóc nâu trong l*иg ngực rất quen thuộc, đôi tai mèo cùng cái đuôi mèo cũng rất quen thuộc, thêm vào âm thanh ríu rít ríu rít* đứt quãng lại càng quen thuộc hơn, liền vội vàng hỏi.

(ríu rít ríu rít – cái nỳ thể hiện tiếng nói quá nhanh của tộc thú nhân nên bạn Tạ không kịp nghe ra đó mà :vv)

“A Viễn ca ca, (ríu rít ríu rít) xin anh nhất định phải đi ra đây!” Ed bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt mèo diễm lệ có chút sưng đỏ còn lưu lại vệt nước mắt, khiến Tạ Viễn chưa hiểu tình hình ra sao.

“Ed, em nói cái gì sao anh không hiểu?” Chuyện gì đã xảy ra? Baba không thể đem chuyện mình bị cường bạo nói ra, cho nên rốt cuộc nghe được cái gì mà cô bé mèo mềm mại này khóc đến nước mắt như mưa vậy chứ?

“Cha mẹ anh đã mất cũng không quan trọng lắm, người yêu anh đã mất cũng vậy. Xin anh tin tưởng anh tuyệt đối không đơn độc. Sau này anh hãy sống ngay ở thành Ulla, có em, còn có cha mẹ em, cậu Sean, cậu Barry, chúng ta đều làm người nhà của anh. Đúng rồi, còn có hài tử, em cũng sẽ giúp anh cùng chăm sóc nó. Vậy nên xin anh nhất định phải vui vẻ tiếp tục mà sống! Bởi vì em rất sớm đã xem anh là anh ruột của mình!” Ed càng nói càng hăng say, cặp mắt mèo kia phảng phất như cháy lên.

Tạ Viễn nhưng chỉ cảm thấy xạm mặt lại, cái gì là người yêu đã chết? Cậu có người yêu khi nào? Ai tới nói cho cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?!

Rốt cục sau khi cậu hỏi mãi, Ed mới thút thít nghẹn ngào mà nói ra “thân thế” của cậu:

Lại nói ở nơi nào đó trong khu rừng rậm, một ngày, một thú nhân sói trắng gặp phải một thiếu niên thuần người mới mất đi cha mẹ. Bởi vì cha mẹ của thiếu niên là đôi vợ chồng du mục, tức là không có chỗ ở cố định, lang bạc khắp mọi nơi. Vì lẽ đó, thiếu niên sau khi mất đi cha mẹ thì không có bất kỳ người thân nào có thể nương tựa. Thú nhân sói trắng liền hỏi dò thiếu niên, sau khi biết hoàn cảnh của đối phương, liền ngỏ ý muốn hộ tống cậu đến thành thị gần nhất dàn xếp lại, vừa vặn thú nhân sói trắng đang muốn rèn luyện. Hai người thương lượng một chút quyết định kết bạn lên đường. Thuận lý thành chương – lâu ngày sinh tình. Rồi trên đường đi, thú nhân bởi vì lỡ ăn phải một loại mật hoa nên đã làm chuyện thân mật trước khi kết hôn. Theo đạo lý hai người nên thuận lợi ký kết khế ước bầu bạn, thú nhân và thuần người sẽ sống hạnh phúc cùng nhau. Bất đắc dĩ thiên ý trêu ngươi, hai người ở rừng rậm sương mù gặp phải dã thú tập kích, thú nhân vì bảo vệ người yêu mà chết, thuần người cũng bởi vì trọng thương hôn mê, sau được Sean cứu. Còn thân phận thú nhân sói trắng kia, bởi vì thiếu niên thuần người mất đi người yêu quá mức bi thương, không muốn nhắc lại cái tên đó. Chỉ biết rằng thú nhân sói trắng kia ở một thành thị bốn sao, là một đứa trẻ có họ hàng xa với tộc sói trắng, cha mẹ cũng mất sớm. Vì lẽ đó thiếu niên thuần người cũng chưa hề nghĩ tới việc đi tới quê hương của thú nhân kia, thêm vào lại biết được mình đang mang thai, liền quyết định ở lại thành Ulla. Sean thấy thiếu niên thuần người hợp ý, liền quyết định nhận người này làm con nuôi.

Bởi vì cũng không phải tất cả vợ chồng du mục đều sẽ lưu lại một chút tin tức ở các thành trấn. Thậm chí rất nhiều vợ chồng du mục một đời đều không có chỗ ở cố định, vì rất nhiều nguyên do vợ chồng du mục sinh ra hài tử đều sẽ không có thông tin hộ tịch, bởi vậy câu chuyện này khá hợp lý.

Tạ Viễn bỏ ra khí lực lớn mới đè xuống không co giật khóe miệng, đáy lòng khâm phục đối với khả năng tạo ra một câu chuyện của Sean, đối mặt với “Chuyện thương tâm” đã trải nghiệm như vậy, cậu chỉ có thể ha ha cười.

“Được rồi Ed, con không nên khiến A Viễn nhớ lại “Chuyện thương tâm” như vậy. Nếu A Viễn hiện đang quyết định muốn bắt đầu cuộc sống mới, chúng ta nên nỗ lực giúp đỡ mới phải, những chuyện cũ này sau này không nên nhắc lại nữa.” Sean vừa đi vào, vừa hướng Tạ Viễn nháy mắt một cái, một bên bày ra dáng dấp trưởng bối tốt mà nói.

Chưa va chạm nhiều, Ed ngay lập tức tin tưởng lần giải thích này, liền hướng về Tạ Viễn bảo đảm sau đó sẽ không nhắc lại, cộng thêm liên tiếp mấy lời ngọt ngào tỏ ra không hề chán ghét A Viễn ca ca.

Tạ Viễn đột nhiên rất hối hận, chính mình không nên để baba tùy tiện tạo ra cái chuyện cũ như vậy, đáng lẽ chính cậu tự mình làm mới đúng! Lỡ một bước nghìn thu ôm hận, cổ nhân không lấn lướt bắt nạt được ta a!

“A Viễn, đừng ngẩn ra vậy, đồ đạt đều thu xếp gần xong rồi chứ? Cùng baba về nhà nào.” Sean kéo tay Tạ Viễn, cười cực kỳ ấm áp.

Tạ Viễn loạn nhịp tim một hồi, cũng nở một nụ cười mềm mại mà đáp lại.

Theo bước chân Sean cùng Ed, Tạ Viễn phóng tầm mắt nhìn cái thành thị cậu chuẩn bị bám rễ sinh chồi này. Con đường bằng phẳng, từng gian nhà với hai, ba phòng nhỏ riêng biệt, tường nhà trắng hồng, hoa viên nho nhỏ, phi thường giống phong cách Châu Âu. Người qua lại thân thiện chào hỏi lẫn nhau. Không có thành phố lớn phồn hoa sầm uất, chỉ có yên tĩnh cùng an ổn. Tạ Viễn đối với nơi này phi thường hài lòng.

Sean cùng Ed mang theo Tạ Viễn đi vào một ngôi nhà ba tầng. Tạ Viễn đánh giá trang trí bên trong một hồi. Cùng phía ngoài tương tự phong cách Châu Âu, màu trắng làm chủ đạo, Tạ Viễn cảm thấy có khả năng cùng liên quan tới nghề nghiệp của Sean, bác sĩ ít nhiều đều là có bệnh ưa sạch sẽ.

“A Viễn /A Viễn ca ca, tới xem một chút chúng ta vì con/ anh chuẩn bị gian phòng.” Sean cùng Ed phấn khích, lôi kéo cậu ba ba ba – chạy lên lầu ba, đẩy ra một gian phòng ngoài cùng phía bên phải.

Phòng ngủ lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, thiết kế theo thiên hướng thanh lịch trang nhã, trang trí một số phụ kiện dễ thương còn một chút trẻ con nghịch ngợm, chỉ có thể nói đây là một căn phòng rất nữ tính.

“Đây… đây có phải là chính là… quá dịu dàng?” Tạ Viễn vắt hết óc rốt cục nghĩ đến một từ ngữ uyển chuyển, trong lòng khó tả, cậu tuy rằng yêu thích nam nhân, thế nhưng bản thân cậu cũng là một thuần nam nhân mà!

“Con/ anh không thích sao?” Trước mặt hai khuôn mặt phi thường đồng bộ – ỉu xìu, thất vọng cô đơn khiến Tạ Viễn cảm giác nếu mình gật đầu liền giống như vừa phạm phải một tội ác tày trời.

“Không, căn phòng rất đẹp. Ngược lại con hiện tại mang thai, nhìn màu sắc nhu hòa là tốt nhất.” Tạ Viễn lập tức mỉm cười nói, thế là xong, nữ tính liền nữ tính, người ta một phen tâm ý như vậy, vẫn là không muốn liền phụ lòng tốt nhanh như vậy.

“Ai nha, cháu đã nói A Viễn ca ca nhất định sẽ yêu thích mà.” Sắc mặt Ed lập tức sáng lên, gian phòng này nhưng là cô nàng cùng Sean thúc thúc bỏ ra rất nhiều công sức bố trí, không có ai là không thích đâu nha.

“Đó là đương nhiên, cũng phải nhìn một chút là ai cho lời khuyên.” Sean cũng một mặt tự hào. Tạ Viễn cảm thấy kỳ thực là hắn muốn xem chính mình là con gái mà nuôi dưỡng: “A Viễn con trước tiên thu xếp một chút, baba cùng Ed đi xuống chuẩn bị bữa trưa trước, rất nhanh sẽ xong thôi.”

“Cháu cũng đi hỗ trợ.” Tạ Viễn, mình sẽ ổn thôi.

“Đừng, đừng, A Viễn ca ca, anh hiện tại mang thai, vẫn là cẩn thận một chút không nên mệt nhọc. Có em cùng Sean thúc thúc là được, đúng rồi, một hồi nữa ba ba và ma ma em cũng tới, sẽ chính thức giới thiệu với anh, anh nhất định sẽ yêu thích bọn họ.”

Tạ Viễn không cưỡng lại được hai người, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, tựa hồ bất luận ở nơi nào, người có thai đều là đối tượng được mọi người bảo vệ.

Thời điểm bữa trưa, Tạ Viễn cũng rốt cục nhìn thấy cha mẹ Ed, là anh trai và chị dâu của Sean, một đôi phu thê mèo rất đẹp. Ba Brendon cùng mẹ Bella, Ed giống ba. Trước bởi vì hai vợ chồng có việc phải ra ngoài nên hai người hiện tại mới chính thức gặp Tạ Viễn, hai người đều có thiện ý với cậu.

Thông qua trò chuyện, Tạ Viễn biết ba của Ed chính là chủ thành của thành Ulla. Có điều Brendon đúng là khiêm tốn – nói chính hắn là một chủ thành cũng không quá trọng yếu, bởi vì thành Ulla quá nhỏ quá xa xôi, chuyện đã xảy ra đều là chuyện nhỏ như hạt vừng. Cơ bản chưa cần tới hắn, người dân liền có thể tìm được cách giải quyết, tác dụng lớn nhất của hắn chính là hàng năm viết báo cáo giao cho cấp trên, nếu là người khác cũng có thể làm.

Tạ Viễn thế nhưng cảm thấy người làm công chức, bất luận chức to hay nhỏ, tuyệt đối không phải người nào cũng có thể đảm nhiệm được, đặc biệt là Brendon, người này mạnh vì gạo, bạo vì tiền năng lực càng không phải ai cũng có thể làm được.

Sau khi cơm nước xong, các trưởng bối từng người đều đưa lễ vật cho cậu. Khi cậu nhận lấy rồi liền đại biểu cậu chính thức trở thành con trai của Sean, cũng đại biểu một lần nữa cậu có một gia đình.

Lại qua nửa tháng, Tạ Viễn bởi vì mang thai nên sinh hoạt mỗi ngày đều là ăn bám, điều này làm cho cậu bất đắc dĩ lại cảm thấy mình vô dụng. Mỗi lần muốn giúp một chuyện gì đều sẽ bị Sean từ chối một trận. Vì lẽ đó mà hoạt động duy nhất của cậu chính là ra cửa đi chung quanh một chút, cùng làm quen với mấy người hàng xóm.

Hôm nay, lúc Tạ Viễn tản bộ trở về, bởi vì nhà Brendon ở ngay sát vách, cậu tự nhiên liền đi qua. Lơ đãng một chút nhìn liền thấy Ed ngồi ở trên ghế trong vườn hoa nhỏ nhà mình, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ, long lanh ưu thương, ngẩng cao đầu một góc 45° nhìn trời, rõ ràng bộ dáng một thiếu nữ có tâm sự buồn.

“Ed, có cái gì buồn phiền sao? Nói ra để A Viễn ca ca giúp em.” Tạ Viễn đẩy ra cửa nhỏ không có khóa, ngồi bên cạnh nàng, bày ra một bộ dáng dấp ca ca tri kỷ dò hỏi.

Ed nhìn cậu, chậm rãi thở dài, “A Viễn ca ca, anh không giúp được em đâu.”

“Lẽ nào thích một người nhưng không biết làm sao mở miệng?” Thiếu nữ độ tuổi này trong lòng toàn là tình cảm phấn hồng có phải không?

“Mới không có, ba ba ma ma cậu cậu đều nói em còn nhỏ, hưởng thụ việc các thú nhân theo đuổi là có thể, nhưng căn bản không cần sớm lấy gông tự đeo cho mình a.”(*) Thiếu nữ mèo này rất kiêu căng – giơ lên chiếc cằm khéo léo tinh xảo, đáng yêu đến khiến người ta không nhịn được muốn trêu đùa nàng.

(*) Lấy từ câu: “Lấy chồng như đeo gông vào cổ”

“Lẽ nào là bởi vì quá nhiều người theo đuổi quá nên khiến em phiền não?” Tạ Viễn tiếp tục cười híp mắt trêu ghẹo.

“A Viễn ca ca!” Ed có chút tức giận, lập tức đỏ mặt: “Được rồi, người ta nói cho anh là được chứ gì. Kỳ thực em đang phiền não một tháng sau là vũ hội thành Mae Sot thì mặc cái gì để tham gia a.”

Ở sáu quốc gia, mỗi một thành dựa theo quy mô nhân khẩu mà phân chia đẳng cấp. Cao cấp hay không dựa vào cấp sao, chỉ duy nhất có thành Simba là cấp không sao, còn lại cao cấp nhất là năm sao hoặc bốn sao trở xuống, cấp thấp nhất của một thành là cấp một sao, như thành Ulla. Cấp trên và cấp dưới các thành tồn tại quan hệ quản hạt, ví dụ như một thành cấp hai sao sẽ quản lý năm đến mười thành cấp một sao ở gần đó, một thành cấp ba sao lại quản lý mấy cái thành cấp hai sao, cứ như vậy mà suy ra.

Mà vào thời gian đặc biệt mỗi năm, mỗi một chủ thành sẽ đến hội nghị cấp trên báo cáo. Nếu thành tích tốt, sẽ được cấp trên chuẩn bị lễ hội, thưởng cho một năm làm việc vất vả. Bình thường chủ thành đều là mang theo gia đình tham dự. Đây cũng là giao ước quý tộc giữa các chủ thành. Mà thành Mae Sot chính là cấp trên của thành Ulla.

“Em rất ưng ý một cái váy trong một gian may y phục ở cửa hàng trong thành Mae Sot, có điều đắt quá. Em đã nghĩ trước tiên làm công kiếm tiền, hơn nữa còn tiết kiệm tiền tiêu vặt vừa đủ liền đi mua. Khi đến nơi thì cái váy kia sớm đã bị người ta mua mất rồi! Hơn nữa càng quá đáng chính là, váy may sẵn trong cửa hàng đều bị mua đi rồi!! Em nên đã sớm nghĩ đến, vũ hội thành Mae Sot diễn ra, con gái mấy chủ thành khác cũng sẽ đi, chúng ta bên này có thể mua được váy đẹp cũng chỉ có mỗi cửa hàng may quần áo trong thành Mae Sot, sớm biết em trước hết tìm ba ba vay tiền mua váy, hiện tại em đều không có váy đi vũ hội, ô ô ô ô.” Ed nói rồi khóc lên. Ed là đứa trẻ tốt. Phải nói vợ chồng Brendon dạy dỗ cô bé rất tốt, cho dù thân là con gái chủ thành, Ed không hề kiêu căng chút nào, xưa nay đều sẽ không làm mà đòi hưởng thụ, nên đương nhiên sẽ không có chuyện yêu cầu cha mẹ mua cho mình cái này cái nọ.

“Ai ai ai, đừng khóc đừng khóc, có gì to tát đâu, không phải chỉ là một cái váy thôi sao, này có gì khó, A Viễn ca ca làm cho em là được rồi, khóc nhiều trông sẽ khó coi nha.” Tạ Viễn vội vã lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng, việc này đối với cậu mà nói cũng thật là đơn giản. Cậu chính là thợ may a, cái khác có thể không làm được, nhưng may quần áo thì có thể.

“A Viễn ca ca, anh nói cái gì?” Ed trên mặt còn mang theo nước mắt, nghe thấy lời nói ấy liền ngạc nhiên nhìn cậu.

“Anh nói, không phải chỉ là một cái váy thôi sao, A Viễn ca ca làm cho em là được rồi.” Tạ Viễn nắn nắn mặt nàng, ôn nhu nói.

“A Viễn ca ca sẽ may quần áo? Quần áo kia là loại rất đẹp nha!” Ed trợn to hai mắt kinh ngạc nói.

Cũng khó trách phản ứng của nàng lớn như vậy, trang phục ở thế giới này kiểu dáng rất đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ. Trong mắt Tạ Viễn thì so với bộ lạc nguyên thủy ở thế giới trước đây không khác biệt nhiều lắm, hoặc là do gien thú gây ra, các thú nhân trừ phi trong trường hợp tham dự cuộc họp trọng yếu, bằng không lúc bình thường đối với trang phục quần áo thực sự không có nhu cầu gì.

Mà thế giới này thợ may quần áo kỳ thực rất ít, không, phải nói người thiết kế thời trang rất ít, hơn nữa thiết kế thời trang vẫn còn trong trạng thái rất nguyên thủy. Cho dù là trang phục quý tộc, đều là chú trọng vải vóc quý giá hiếm thấy mà không phải chú trọng kiểu dáng quần áo, có thể nói gọi là quần áo đẹp đẽ kỳ thực chính là tạo ra quần áo bằng thứ da thú đẹp đẽ mà hiếm thấy.

Tạ Viễn tuy rằng tổ tiên truyền tay nghề là may sườn xám, nhưng cậu cũng học bốn năm thiết kế thời trang, may một chiếc váy đẹp thật sự là chuyện đơn giản.

“A Viễn ca ca không lừa em, có điều em phải cung cấp vải vóc còn có đồ may nữa.”

Ed nghe vậy lại nhăn lại mặt: “A Viễn ca ca, trong cơn tức giận em mua một đống kẹo ở thành Mae Sot, hiện tại còn lại tiền chỉ đủ mua một tấm vải một màu.”

Tạ Viễn cười cợt: “Em yên tâm, một tấm vải đơn giản hay một tấm vải phức tạp đều có cách may riêng. Em cứ mua là được rồi. A Viễn ca ca tuyệt đối sẽ làm một cái váy xinh đẹp nhất cho Ed, để những người con gái thành chủ khác đều không ngừng hâm mộ.”

“A Viễn ca ca là tốt nhất!” Ed lập tức cười đến thoải mái, đuôi nhỏ đều vung qua vung lại, thực sự hạnh phúc không thể chờ đợi được nữa mà đi ra ngoài mua vải.

Tạ Viễn buồn cười nhìn bóng lưng của nàng, lập tức đăm chiêu xoa xoa trán.

Quần áo… Quần áo… Có lẽ cậu đã biết mình sẽ kiếm sống bằng cách nào sau khi sinh ra hài tử rồi.