Chương 2: Dị thế

Cự Lang mắt đỏ, gào thét…

Máu tươi, đau đớn, lăng nhục…

Dày vò vĩnh viễn không giới hạn…

Là địa ngục hay là ác mộng?

Tạ Viễn từ trong bóng tối tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, kinh ngạc mà nhìn trần nhà thuần một màu trắng, đầu óc trống rỗng.

Nơi này… không phải là nhà của cậu.

“A! Anh tỉnh rồi?” Tiếng mở cửa mang theo một tiếng thét kinh hãi, là một giọng nữ mềm mại rất êm tai, khiến Tạ Viễn bởi vì tiếng người đột nhiên vang lên mà thân thể căng thẳng lập tức thả lỏng ra.

“Anh thật sự tỉnh rồi, anh đều đã hôn mê ba ngày”.

Một khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, Tạ Viễn nháy mắt một cái, khẽ đảo mắt bắt đầu trên dưới đánh giá thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi này, vui tươi đẹp đẽ, vóc người nóng bỏng, nhưng tất cả đều không phải trọng điểm, trọng điểm là, trên đầu nàng có một đôi tai mèo màu nâu, phía sau… Tựa hồ còn có cả đuôi!

Cosplay chăng? Nhưng con mắt cũng là một đôi mắt mèo như thế, có kính sát tròng như vậy sao? Hơn nữa, ngôn ngữ nói này thật kỳ quái, càng kỳ quái chính là cậu lại có thể nghe hiểu? !

“Anh hiện tại cảm giác thế nào rồi? A, anh nhất định khát nước a, em rót cốc nước cho anh nha”. Thiếu nữ tai mèo tốc độ nói cực nhanh, căn bản là không cho Tạ Viễn có cơ hội mở miệng, tự nhiên nhún nhảy một cái liền chạy đi rót nước.

Tạ Viễn hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng của nàng, rõ ràng nhìn thấy nàng thật sự có một đôi tai cùng cái đuôi! Lúc ẩn lúc hiện trông như thật hoặc là chúng chính là thật.

Thiếu nữ rất nhanh khẽ nâng một chén sứ quay lại, cậu định chống đỡ để ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị ngăn lại.

“Anh vẫn chưa thể động, nằm xuống nằm xuống.” Thiếu nữ xem ra có chút lẫm lẫm liệt liệt, động tác uy nước uống phi thường thành thạo tỉ mỉ, “Đúng rồi, em gọi Ed, anh tên là gì?”

“Tạ… Viễn…” Thanh âm khàn khàn, mở miệng ra nhưng là rõ ràng tiếng Trung.

Không phải chứ? Xuyên qua chỉ mang vào phiên dịch hệ thống không mang theo ngôn ngữ tự động chuyển đổi hệ thống sao? Tạ Viễn cảm thấy thật khó tiếp thu.

“Ế? Anh nói lại không phải ngôn ngữ thông dụng, thật kỳ quái. Nhưng là anh lại nghe hiểu được lời em nói nha, vậy tại sao lại không nói được chứ”. Ed vò vò những sợi tóc mỹ lệ trên đầu cô, vẻ mặt rất nghi hoặc, còn muốn nói gì nữa, cửa phòng lần thứ hai bị đẩy ra.

“Ed, cậu kêu con con không nghe thấy sao… A nhóc con, nhóc tỉnh rồi.” Sean vào cửa nhìn thấy Tạ Viễn đã tỉnh táo, trên mặt xuất hiện kinh hỉ, vội vã đi lên phía trước giúp cậu kiểm tra thân thể.

Tạ Viễn nhìn nam tử trước mặt, phát hiện hắn không có lỗ tai cùng đuôi, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, lẽ nào thế giới này chỉ nữ nhân mới có lỗ tai và đuôi? Tại sao? Lẽ nào Chủ thần là một động vật nương khống? (1)

(1) Nương: mẹ, Khống: khống chế. Kiểu như là xã hội phụ nữ làm chủ, nắm quyền ấy, chế độ xã hội mẫu hệ

“Tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần từ từ điều dưỡng sẽ tốt lên, nhóc con, cậu hiện tại cảm giác thế nào rồi?”

“Cậu Sean, anh ấy không nói được ngôn ngữ của chúng ta, thế nhưng có thể nghe hiểu được nha.” Ed vội vã giải thích, Sean nghe vậy cũng bắt đầu nghi hoặc, đảo mắt nhìn về phía Tạ Viễn, người kia khẽ gật đầu.

“Thật thú vị.” Sean nở nụ cười, lập tức trừng mắt về phía Ed, “Cậu không phải đã nói bệnh nhân vừa tỉnh liền phải nói cho cậu sao? Ed, con nghe xong liền vứt ra sau đầu à.”

Ed đáng yêu le lưỡi một cái, lắc cánh tay của hắn làm nũng nói: “Con nhất thời quên mà… Cậu Sean tha thứ cho con nha…”

Sean chỉ nói như vậy, cũng không có ý trách nàng, tức giận ngắt quai hàm nàng một hồi, quay trở lại nhìn về phía Tạ Viễn, đầy mắt đều là từ ái thương tiếc: “Chú tên Sean, là một thầy thuốc, nơi này là tiệm thuốc của tôi, con cẩn thận dưỡng thương, cái gì cũng không cần quản, đều sẽ qua thôi.”

Tạ Viễn vốn là không thoải mái trong lòng vì bị người này dùng ánh mắt không khác gì trưởng bối nhìn hậu bối, thế nhưng sau khi nghe cậu ôn nhu nói một câu ‘Đều sẽ qua thôi’, không biết làm sao trong lòng liền chua xót, viền mắt ửng hồng, vội vã nhắm mắt lại ngăn không cho nước mắt chảy ra.

“Cảm ơn…” Mặc dù biết bọn họ nghe không hiểu cậu, thế nhưng cậu vẫn là hi vọng mà đem lời cảm tạ của mình nói ra khỏi miệng, cho dù gặp chuyện đáng sợ như vậy, rồi lại có thể gặp được người tốt ra tay giúp đỡ, nên liền cảm kích.

Sean suy đoán hai chữ này hẳn là ý tứ cảm tạ, lại thấy Tạ Viễn một bộ dáng vẻ kiên cường nhẫn nhịn ép mình không khóc thì càng đau lòng, đưa tay ôn nhu sờ sờ đầu cậu nói: “Không sao rồi không sao rồi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, hết thảy đều sẽ tốt lên.”

Tạ Viễn đã ổn định tâm tình, nghe thấy Sean an ủi liền nở một nụ cười le lói, sắc mặt vốn tái nhợt vì vậy mà sáng ngời lên, khiến cho người ta kinh diễm lại làm cho người ta thương tiếc.

“Ca ca a, anh thật xinh đẹp a.” Ed lập tức oa oa kinh ngạc thốt lên, đáng yêu khiến người ta chỉ muốn mỉm cười.

Ca ca? Tuổi tác của cậu đáng ra phải gọi thúc thúc đi. Tạ Viễn nháy mắt một cái, bị vướng bởi ngôn ngữ không thông chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, có điều rất nhanh cậu lại cảm thấy buồn ngủ.

Sean thấy dáng vẻ cậu liền biết cảm giác của cậu, lại nói vài câu liền mang theo Ed rời khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Sean mới nhớ ra anh trai mình đang đi tìm con gái bảo bối – Ed, vội vã để Ed đi về nhà, tiếp theo liền xoay người đi tới tiệm thuốc.

Thời điểm Barry tìm tới bạn đời của mình liền nhìn thấy hắn đầy người khí đen đang mua bán dược liệu, khiến người vây quanh run lên, anh cẩn thận từng li từng tí một đi lên từ phía sau đem người vòng tay ôm lấy, ôn nhu hỏi: “Thân ái, ai làm em tức giận? Nói ra để anh giúp em dạy dỗ cậu.”

Sean cắn cắn môi, chậm rãi kể lại chuyện mới vừa gặp Tạ Viễn: “… Một đứa bé tốt như vậy, thật không biết là cái tên thú nhân biếи ŧɦái nào lại đối với cậu ta làm chuyện như vậy… Tương lai cậu ta biết làm sao bây giờ a?”

Barry rõ ràng vì hắn lo lắng, cũng không nhịn được thở dài, “Sau đó anh ở trong rừng rậm sương mù tìm tòi một hồi cũng không tìm được thú nhân kia, anh cũng đi hỏi thăm một chút quanh thành thị gần đó, cũng không có phát hiện gần đây có tội phạm lẩn trốn. Nói cách khác hẳn là tên thú nhân này đã chạy trốn tới nơi khác, bằng không chính là gia tộc của hắn ta rất mạnh mẽ.”

“Vậy cứ để cái tên thú nhân kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Vậy liền không thể giúp nhóc con kia lấy lại công đạo sao?” Sean sinh khí mà gầm nhẹ.

“Thân ái, hiện tại quan trọng nhất chính là đem thương tổn bên trong nhóc con kia chữa lành, hơn nữa nếu thật sự phải giúp cậu ta lấy lại công đạo thì cũng là khiến cậu ta lần thứ hai nhớ lại hồi ức đáng sợ kia, nếu như cái tên thú nhân kia tìm tới thì còn nói được. Thế nhưng hiện tại ngoại trừ nhóc con kia, không có ai biết cụ thể đặc thù thú nhân kia ra sao, cậu ta đến cùng không nguyện nói ra thì cũng không thể biết được. Lại nói, anh cũng sợ thú nhân kia là một người trong gia tộc lớn nào đó, không phải sợ hãi cường quyền, mà là sợ trong quá trình đem người bắt lại, nhóc con kia sẽ bị thương tổn lần thứ hai.” Mà đặc quyền giai cấp có nhiều thủ đoạn ác độc xưa nay đều không ít.

Sean cũng biết anh nói rất có đạo lý, nhưng chính là như vậy lại càng thêm khiến người tức giận.

“Nhìn ý tứ nhóc con kia đi, nếu như cậu ta hi vọng tìm ra phạm nhân, em tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

“Anh vĩnh viễn tán thành quyết định của em”.

—————————————

Nửa tháng sau, ngoại trừ vết thương trên vai phải còn chưa lành, trên người Tạ Viễn thương tích cơ bản đều đã khép lại, nhưng vẫn cần phải cố gắng điều dưỡng.

Trong khoảng thời gian này, Ed mỗi ngày đều sẽ tới nói chuyện cùng Tạ Viễn, phỏng chừng đứa nhỏ này là một người nói nhiều, thế nhưng bình thường không có mấy người nghe nàng nói chuyện, cho nên Tạ Viễn đều là phi thường nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, cũng thông qua nàng để Tạ Viễn đại thể hiểu rõ về cái thế giới này.

Đại lục này tên là đại lục Odd, không có ai biết nó cụ thể diện tích là bao nhiêu, chỉ biết bên trong khu vực phân ra ba quốc gia, phân biệt là Lục quốc gia, Không quốc gia cùng Hải quốc gia, từ cái tên quốc gia đơn giản như vậy có thể biết được ranh giới quốc gia là dựa vào cái gì mà phân chia.

Người của thế giới này loại chia làm hai loại, thú nhân cùng thuần người (2). Thú nhân có phân chia nam nữ, có thể thú hóa, hình thái nhân loại thì sẽ tự mang theo đặc thù hình thú, như Ed có lỗ tai cùng đuôi, thú hình của nàng là một con mèo đáng yêu lông ngắn. Mà thuần người thì lại không thể thú hóa, bọn họ là một đám người phi thường kỳ lạ, bởi vì bọn họ vừa có thể mang thai cũng có thể làm người thụ thai, quyết định này sẽ phát sinh trong hành vi làʍ t̠ìиɦ với đối tượng khác lần thứ nhất, dẫn đến thuần người từ nhỏ sẽ bị giáo dục không cho phép hành vi làʍ t̠ìиɦ trước hôn nhân, không giống với thú nhân có thể tùy ý hưởng thụ cá nước vui vầy, ừ, đương nhiên, thuần người cùng thuần người là không thể sinh sôi nảy nở, điểm này giữa nam – nam thú nhân cùng nữ – nữ thú nhân đều là giống nhau.

(2) Thuần người: người thuần khiết

Thời điểm nghe đến đó, Tạ Viễn cảm thấy thế giới thú nhân này vẫn thật phù hợp quy luật tự nhiên, tuy rằng nam thú nhân cùng thuần người có thể sinh con vẫn rất hủy hoại tam quan của cậu.

Thuần người tỉ lệ sinh đẻ không cao, nhưng mỗi gia đình đều sẽ hy vọng có thể có một đứa con thuần người, bởi vì theo quy luật tuần hoàn – ‘Thượng Đế đóng cánh cửa trước mặt ngươi thì sẽ mở cho ngươi một cánh cửa sổ’, bị tước đoạt năng lực thú hóa ở thú nhân thì năng lực tiếp thu lĩnh hội của thuần người lại cao hơn (bất luận nam thú nhân hay là nữ thú nhân), nên không ngoại lệ là sẽ chỉ có thuần người xuất chúng, hoặc là rất thông minh hoặc là năng lực học tập rất mạnh, nói chung mỗi một thuần người đều sẽ có một năng lực mà kẻ khác không thể khinh thường, Sean chính là một ví dụ.

Khi Tạ Viễn đến, chế độ xã hội nơi này kỳ thực chính là chế độ lãnh chúa, mỗi quốc gia đều có hoàng tộc, hoàng tộc đem đất đai quốc gia phân cho mỗi đại thị tộc, mỗi đại thị tộc lại sẽ phân chia đất đai theo tiêu chuẩn nhất định mà lập thành, giao cho tiểu thị tộc phụ thuộc quản lý, mà so với thế giới trước kia của Tạ Viễn – chế độ phong kiến lãnh chúa tốt ở chỗ là nơi này trình độ tự trị cùng trình độ dân chủ trong thành thị tương đối cao, bộ tộc này cùng bộ tộc kia đều khá là tôn trọng đặc tính từng người mà sẽ không tùy ý can thiệp, vì lẽ đó quý tộc ức hϊếp bình dân cũng không thường gặp, có điều phân biệt giai cấp vẫn như cũ – nghiêm ngặt tồn tại.

Hoàng tộc Lục quốc là sư tử, đại thị tộc phân biệt là Hổ, Báo, Lang, Xà cùng Tượng ngũ đại tộc, hoàng tộc Simba quản lý Chủ thành tức thủ đô, lấy Chủ thành làm trung tâm, ngũ đại thị tộc ở chủ thành xung quanh thành lập thành, thành “chúng tinh phủng nguyệt” (3) tư thế bảo vệ hoàng tộc. Tộc trưởng của ngũ đại thị tộc đều ở tại Chủ thành đồng thời đảm nhiệm những chức vụ trọng yếu khác nhau, Hổ tộc chấp chưởng một phần ba quân quyền, chức vụ chính là bảo vệ; Báo tộc cùng Tượng tộc là thủ lĩnh hội nghị, chức vụ chính là quản lý; Xà tộc đảm nhiệm các chức vụ đại thần quan, chức vụ chính là tế tự (4); Lang tộc lập ra pháp luật, chức vụ chính là thẩm phán.

(3) Chúng tinh phủng nguyệt: các vì sao vây quanh mặt trăng, ý nói các thành trì khác vây quanh chủ thành, lấy chủ thành làm trung tâm)

(4) Tế tự: các thủ tục thờ cúng, tế lễ

Vị trí hiện tại Tạ Viễn đang ở là địa bàn Tượng tộc quản lý – một thành nhỏ xa xôi tên là thành Ulla, cư dân bản địa đại đa số thú hình là động vật ăn cỏ vô hại, bởi vậy thành Ulla phi thường an bình ôn hòa, là một địa phương dưỡng lão tốt.

Sean là một vị thầy thuốc duy nhất ở thành Ulla, rất được tôn kính, mà Ed là con gái của anh trai hắn, nơi Tạ Viễn ở hiện tại là tiệm thuốc Sean mở, bởi vì Sean không thích ồn ào, vì lẽ đó đem tiệm thuốc mở ở ven thành, bình thường rất ít người đến đây, mà Ed mỗi ngày đều xuất hiện bởi vì cùng Sean học tập y thuật.

“Anh a Viễn——”. Âm thanh Ed tràn ngập sức sống từ đằng xa truyền đến, Tạ Viễn đang nhắm mắt tắm nắng ngoài sân tiệm thuốc nghe tiếng liền mở mắt ra, mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ cực kỳ hoạt bát kia.

Tạ Viễn vốn là muốn sửa lại từ “anh a Viễn” Ed gọi cậu, nhưng mà lần đầu tiên soi gương kể từ khi đến đây cậu liền bỏ đi cái ý niệm này, chỉ vì trong gương xuất hiện căn bản không phải đại thúc đã qua nhi lập chi niên (5), mà là một thiếu niên béo mập, nhìn chỉ khoảng mười tám tuyệt đối không vượt qua hai mươi tuổi, Tạ Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ đem sự kiện phản lão hoàn đồng này là nhờ phúc lợi khi xuyên qua.

(5) Nhi lập chi niên: 30 tuổi

“Ed, chào buổi trưa.” Thời gian nửa tháng, tuy rằng không đủ để để Tạ Viễn đem ngôn ngữ nơi này nói tới thông thạo, thế nhưng những từ cơ bản hằng ngày cũng đều nắm được.

“Anh a Viễn, hiện tại mặt trời lên cao như vậy anh lại còn ngốc ở bên ngoài? Mau đi vào đi, anh nhìn mặt anh đều bị sưởi đỏ hết cả lên rồi, nếu như bị cảm nắng liền không tốt a!” Ed vừa nói vừa kéo cậu hướng vào trong phòng, một bộ dáng dấp của bà quản gia.

“Sẽ không, mặt trời, không nóng.” Tạ Viễn cười cười, có điều vẫn là thuận theo bước tiến của nàng.

Ed nhìn nụ cười nhã nhặn của cậu, rất đáng yêu – cau mũi một cái, “Anh a Viễn, thuần người tính tình tốt như anh thực sự là hiếm thấy, tại sao cậu Sean liền không ôn nhu như thế nha?” Thuần người bởi vì tỉ lệ sinh đẻ thấp, bình thường đều sẽ bị mọi người trong nhà lạnh nhạt, tuy rằng không phải mỗi một thuần người sẽ bị mọi người nuôi thành tính tình thô bạo, nhưng tính cách mỗi một thuần người nhất định khác biệt.

“Ed, thì ra cậu đối với con chưa đủ ôn nhu.” Sean ở phía sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện, sợ đến đuôi thiếu nữ trong nháy mắt dựng đứng lên.

“Cậu Sean!!” Hù chết nàng, cậu Sean rõ ràng là thuần người, bước đi sao so với miêu thú nhân như nàng còn nhẹ nhàng hơn?

“Lá gan cùng bộ lông con như nhau.” Mèo lông ngắn, nhát gan, Sean rất ác miệng nói.

Ed lập tức nhô lên mặt bánh bao, thở phì phò lườm hắn một cái, người sau không để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía Tạ Viễn, “Vào phòng, chú giúp con kiểm tra vai phải một chút, nhìn xem đã phục hồi như cũ chưa. Ed, đem thảo dược trong sân thu gom lại.”

Tạ Viễn ngoan ngoãn gật gù, giơ tay vỗ vỗ đầu an ủi Ed, mèo được vuốt lông, kiêu căng nhìn Sean một chút, nhảy nhảy nhót nhót chạy đi.