Chương 1: Xuyên vào

Tạ Viễn mờ mịt nhìn rừng rậm nguyên thủy trước mặt, sống chết không lý giải được tại sao chính mình lại xuất hiện ở đây.

Không có tai nạn xe cộ, không có thiên tai, không có mưu sát chẳng có cái gì cả, cậu chính là làm xong việc và trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, thế nhưng một chân bước vào nơi có một cây cổ thụ chọc trời vờn quanh. Cậu nghiêng đầu hướng về phía sau nhìn lại, cửa đã không thấy đâu, chỉ thấy vách núi đá cheo leo cứng rắn.

Trong lòng liên tục fuck your mother, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, ôm đầu, cậu đã qua tuổi ba mươi, sớm không như người trẻ tuổi dồi dào lòng hiếu kỳ cùng tinh lực, ý nghĩ hoang đường ảo tưởng xuyên qua dị thế đạt thành tựu bá nghiệp thành lập hậu cung đã sớm cùng sự trưởng thành mà tan thành mây khói, cậu chỉ hy vọng có thể an ổn sống qua ngày.

Lẽ nào là Thần Phật trên trời thấy cậu quá tẻ nhạt nên mới làm vậy? Tạ Viễn không nhịn được suy nghĩ lung tung, cũng thuận thế mà bước chân, đẩy bụi cỏ tìm kiếm lối ra.

Tạ Viễn rất lạc quan, ưu điểm to lớn nhất là tùy ngộ nhi an*, tính cách không tim không phổi, thêm vào cha mẹ đều đã mất, bình thường ít giao lưu bạn bè, vì lẽ đó khi ngạc nhiên qua đi cậu liền bắt đầu tính toán sau này phải làm sao mà sống qua tháng ngày.

*tuỳ ngộ nhi an: thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gặp hoàn cảnh nào cũng bình an

Không biết thế giới này tiến bộ đến trình độ nào, hi vọng không phải là xã hội nguyên thuỷ, chính mình không thể là nhân vật chính trong tiểu thuyết mà mạnh mẽ tranh đoạt, hơn nữa không gian cũng không có, không thể sinh hoạt khổ sở như trên sách, tu chân cũng không được, chính mình lại là kẻ lười, phỏng chừng cũng sẽ không có Tiên duyên, không tiếp thu được cổ đại hoặc là lịch sử chân thực…

Tạ Viễn hầu như đem bối cảnh tiểu thuyết xuyên không thời còn trẻ đã xem qua đều nghĩ đến một lần, gật đầu rồi lắc đầu, xem ra còn rất vui vẻ, hơn nữa phân tâm như vậy cũng sẽ không cảm thấy mệt.

“Gào gừ —— “

Một tiếng sói tru từ đằng xa truyền đến, Tạ Viễn sợ hết hồn, cậu vội vã cố giữ bình tĩnh, phát hiện cảnh vật xung quanh cũng không có biến hoá quá lớn, rừng rậm nguyên thủy này tựa hồ rất lớn a, có điều nãy giờ vẫn đi tới cũng không gặp phải rắn độc mãnh thú gì, coi như là cậu mệnh lớn.

Vừa rồi cái âm thanh sói tru kia nghe rất rõ ràng, nghe hẳn là một con mà không phải một đàn, phỏng chừng cách cậu không xa cũng không gần, đừng nói, cậu đúng là sợ con sói kia đuổi tới, vậy tuyệt đối xong đời.

Cậu lấm lét nhìn trái phải một hồi, rốt cục chọn phương hướng chính mình cảm thấy có thể tách ra xa con sói, bước chân tăng nhanh, vừa đi trong lòng vừa lẩm nhẩm, đại thần cho phúc lợi xuyên qua đã không có không gian chung quy phải có chút vận may đi a…

[Trời đất!] Tạ Viễn trợn to hai mắt, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, trong lòng dùng sức mà rít gào, cả người cứng ngắc không dám động cũng không dám lên tiếng, e sợ hơi cử động một chút là sẽ bị vồ gϊếŧ.

Ngay lúc này, cách Tạ Viễn năm mét ở ngoài đột nhiên có một con Cự Lang* nhảy ra, Cự Lang một thân lông màu trắng hoàn mỹ, ánh mặt trời chiếu sáng mơ hồ lộ ra ánh bạc, sáng muốn mù mắt người, nhìn ra thân cao ba thuớc thân dài hai mét, một đôi con ngươi sói đỏ đậm nhìn Tạ Viễn, mà làm người sợ hãi nhất chính là lúc này ánh mắt sói rõ ràng hiện ra vẩn đυ.c cuồng loạn, thêm vào hô hấp nặng nề, nói rõ lúc này con sói tuyệt đối có vấn đề, không biết có phải là ăn nhầm cái gì hay vốn đã có bệnh chó điên!!!

*Cự Lang: con sói lớn, sói khổng lồ

Lẽ nào vừa xuyên qua liền chết? Lại là chết không toàn thây? Quá thảm rồi a.

Tạ Viễn sợ muốn chết, muốn chạy nhưng nhìn tứ chi mạnh mẽ của Cự Lang liền biết cậu chắc chắn chạy không thoát, nhưng không chạy thì chờ chết cậu lại không muốn, chạy hay không chạy, đây là một vấn đề khó quyết.

“Hô… Gào gừ——” Cự Lang đột nhiên lắc đầu, quay về phía cậu gào thét, cậu bị doạ sợ lập tức lùi về sau một bước dài, suýt chút nữa run chân ngã nhào trên đất.

“Ây… Cái kia… Là ý muốn ta rời đi sao?” Tạ Viễn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Cự Lang thỉnh thoảng đối với cậu hất đầu thấp giọng gào thét, lại dùng chân trước cào loạn trên mặt đất, cong lưng lên tựa hồ như đang cật lực nhẫn nại điều gì đó, Tạ Viễn không nhịn được suy đoán con sói này sẽ không phải là muốn độ kiếp gì đó nên không thể gây tổn thương cho người vô tội chăng? Cậu thăm dò hỏi một câu, thấy Cự Lang lại gào gừ một tiếng, tựa hồ là tán đồng, cậu không nghĩ nhiều nữa, quay đầu liền chạy trối chết.

Tuy rằng không biết con sói kia lúc nào sẽ mất đi khống chế mà đuổi theo, nhưng đây đều là cơ hội tốt a!

Tạ Viễn cảm giác tình huống của mình bây giờ chính là diễn tốc độ sinh tử, không biết có tiềm năng gì được kích phát hay không, trái lại cậu không ngừng ở trong lòng đọc thầm: không chạy sẽ chết, không chạy sẽ chết, không chạy sẽ chết!

Cậu không biết mình chạy được bao xa, tất cả âm thanh xung quanh tựa hồ biến mất, chỉ có hô hấp nặng nề của cậu ở lẩn quẩn bên tai, không biết chạy bao lâu, Tạ Viễn rốt cục thoát lực, một tay chống lên cây đại thụ, một bên khom người thuận khí.

Tránh được một kiếp chưa nhỉ? Cậu cố lắng nghe, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi nhẹ lên lá cây, vài tiếng chim hót tình cờ, có vẻ yên tĩnh như vậy, khiến cậu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà dị biến đột nhiên nổi lên, tiếng vang trong lùm cây khiến sắc mặt Tạ Viễn trắng nhợt, không hề nghĩ ngợi liền xoay người chạy, chỉ là lần này không còn vận may như trước, chưa bước nổi một bước, phía sau một luồng xung lượng to lớn liền ép cậu ngã nhào xuống đất, trọng lượng ép cậu suýt chút nữa ói máu.

“Trời đất… Cho hi vọng rồi mới khiến người ta tuyệt vọng… Không muốn chơi như vậy… Khụ khụ…” dư quang khóe mắt Tạ Viễn chăm chú nhìn đến bộ lông trắng như tuyết vừa mới gặp không lâu, không nhịn được thầm mắng một tiếng, trong mắt chậm rãi hiện lên tuyệt vọng, hai tay vô ý thức nắm chặt trên đất bùn.

Nhiệt độ cao, hô hấp dần dần áp sát, sự sợ hãi trong lòng của cậu cũng bị phóng to vô hạn, trong chớp mắt hô hấp đến sát bên một tai, cậu đột nhiên cầm bùn đất trong tay dùng sức ném về phía sau, trọng lượng trên người đột nhiên giảm bớt, tiếng dã thú phẫn nộ gào thét vang vọng phía chân trời, cậu không quản được nhiều như vậy, lập tức bò lên chạy, kỳ thực cậu rõ ràng cũng chẳng tác dụng gì, nhưng khiến cậu không giãy dụa mà liền chôn thây trong bụng sói cậu căn bản không làm được!

“Gào gừ—— “

“A——” một tiếng hét thảm, máu tươi tung toé, âm thanh răng nhọn cắm vào bên trong thịt, xương vỡ vụn, sắc mặt Tạ Viễn trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nanh sói xuyên thủng vai phải của cậu, đau đến mức làm cậu suýt chút nữa hôn mê, cũng không còn khí lực giãy dụa.

“Đừng… Đừng ăn thịt ta… Ta còn chưa muốn chết…” Cậu bị ép trên đất, mùi máu tanh tràn ngập trong mũi, trong đôi mắt đen nỗi sợ hãi trước cái chết nhuộm đầy, không cần biết sói có nghe hiểu hay không, trong miệng vẫn là tràn ra những lời thống khổ van xin.

Nhưng mà cậu cho rằng bụng sẽ bị cắn thủng cũng không thấy, sau một khắc, cậu liền nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, đầu lưỡi có chút thô ráp mà trơn trợt liếʍ lên tấm lưng trắng nõn, cả người Tạ Viễn liền cứng ngắc như muốn hỏng mất.

Làm… Làm gì… Trước khi ăn là muốn liếʍ sạch sẽ sao? Có thể… Nhưng là…

Đầu lưỡi lớn dần dần đi tới cái mông, càng hướng về hậu huyệt mà đâm tới.

“Trời đất… Biếи ŧɦái! Không… Không được!!” Tạ Viễn lần thứ hai giãy dụa, bị ăn thì thôi đi, hiện tại lại muốn trước tiên đem cậu xxoo nữa? Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Nhân thú cậu cũng chỉ là xem qua một chút đam mỹ YY trong tiểu thuyết, chân thật là diễn viên đóng trong phim điện ảnh cũng không dám nhìn!!

Con người gầy yếu giãy dụa đối với Cự Lang căn bản càng làm ngứa ngáy cũng không tính, thế nhưng động tác không ngừng trèo lên trên lại làm cho Cự Lang không thích, một chân liền đè lên vai phải đã bị thương, hài lòng thấy người kia không thể cử động nữa sau một tiếng hét thảm, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc.

“Cầu… Van cầu ngươi… Không muốn…” Cái lưỡi không ngừng liếʍ láp có thể đem người doạ điên, Tạ Viễn thật sự là không chịu được bị đối xử như vậy, âm thanh rốt cục không nhịn được càng nức nở nghẹn ngào.

Đáng tiếc nếu như Cự Lang thật sự có nhân tính mà hiểu tiếng người, hiện tại dáng vẻ cậu cũng sẽ không như tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

“A a a a a —— “

Thân thể bị vật thể vượt qua phạm vi tiếp thu không hề báo động trước đột nhiên tiến vào, như là bị chuỳ sắt nóng bỏng đâm vào. Tạ Viễn cảm giác đến thân thể của chính mình muốn nứt ra thành hai mảnh, đau đớn kịch liệt từ nơi yếu ớt nhất của thân thể truyền đến, dọc theo sống lưng thẳng chui vào trán. Cậu há to mồm, dùng khí lực còn sót lại mà rít gào.

Nhưng mà tiếng hét thê thảm càng thêm kí©h thí©ɧ Cự Lang thi ngược. Vách tường bên trong nam nhân bị dòng máu làm trơn, tính khí càng trở nên to lớn dị thường bởi kí©h thí©ɧ co rút mãnh liệt của tràng đạo, làm cho nó tăng tốc rồi chịu lực cản, thậm chí có chút đau, nhưng bản năng thú tính, cùng máu tươi kí©h thí©ɧ Cự Lang bắt đầu dùng lực lớn vung vẩy phần eo.

Ta đã đến địa ngục, hoặc đây là một cơn ác mộng chăng?

“Không muốn… Thả ta ra… A…” Sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy không có chút máu thốt ra mấy lời lộn xộn, tròng mắt của nam nhân dần dần mất đi ánh sáng, nước mắt bị đau đớn bức ra, cậu nhìn xuống, cảm thấy kinh ngạc chính mình sao lại không vì cực hạn đau đớn mà ngất đi, chỉ có thể trải nghiệm rõ ràng quá trình giống như địa ngục.

Tính khí khổng lồ ở trong người cậu công thành đoạt đất, không có một chút mảy may thương hại. Mỗi một lần xuyên vào đều tiến vào nơi sâu nhất, mỗi một lần rút ra vừa tàn nhẫn mang theo cả mảng thịt rời đi. Tạ Viễn nhiều lúc tưởng như chính mình sau một khắc sẽ chết đi, rồi lại đáng chết mà vẫn tỉnh táo, chỉ là tiếp tục chịu đựng thống khổ, dằn vặt này tựa hồ không có giới hạn.

Trong lúc cậu bị Cự Lang dày vò, cậu nhìn thấy cặp mắt lang đồng đỏ đậm kia gần trong gang tấc, tràn ngập thú tính, dữ tợn khủng bố, cứ như vậy mà ở trong lòng cậu cắt xuống một đạo vết thương sâu sắc, sau này trong một quãng thời gian rất dài chỉ cần vừa nghĩ tới đã khiến cậu không nhịn được mà run rẩy.

“Gào gừ—— “

Không biết qua bao lâu, tiếng sói tru thỏa mãn vang lên, Cự Lang từ trên thân nam nhân đi xuống, vẩy vẩy đầu, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Mà Tạ Viễn cũng ở trận này cường đoạt này kết thúc thì nhắm hai mắt lại, không biết còn có thể mở ra hay không.

==============

Sean là thầy thuốc được tôn kính nhất thành Ulla, tuy rằng tính cách lạnh lùng lại có chút gay gắt, nhưng y thuật cực cao, mạnh miệng mà mềm lòng đối với bệnh nhân rất tốt, lúc còn trẻ có rất nhiều người theo đuổi.

Chỉ là cậu rất bất mãn đối với tật xấu nhẹ dạ của mình, bởi vì ba mươi năm trước cậu chính là nhất thời nhẹ dạ cả tin mà cứu một đầu Xú Long* bị thương trong rừng rậm, cuối cùng bị ăn no căng diều.

*Xú Long: con rồng thối, xấu xa

Rõ ràng cậu thích một em gái thú nhân tốt!!!

“Thân ái, em đều đã tìm mấy ngày, không tìm được coi như bỏ cuộc đi.” Lời này phát ra từ miệng một nam nhân cao to tuấn lãng có mái tóc màu đỏ, kỳ lạ nhất chính là trên đầu cậu có một đôi sừng rồng, phía sau cũng có một cái đuôi vảy che kín.

“Barry! Tử quả mười năm mới có một, chúng ta đều vượt qua vùng rừng rậm này đến một nửa, tại sao có thể bỏ dở nửa chừng, anh cũng không phải không biết nó là vị thuốc rất giá trị, có thể cứu người gần chết. Đi đi đi, nếu như thiếu kiên nhẫn thì chính mình đi về trước đi.” Nam tử Sean – một đôi mắt phượng chênh chếch quay đầu liếc sang, người sau lập tức như bé ngoan cúi đầu, không nhiều lời nữa.

Nhưng mà đi chưa được mấy bước, Barry đột nhiên dừng bước, đưa tay đem Sean kéo vào trong l*иg ngực, không đợi cậu hỏi dò liền thấp giọng nói: “Phía trước có mùi máu tanh dày đặc.”

“Là dã thú đánh nhau sao?” Sean lập tức không giãy dụa nữa, nghiêm nghị hỏi.

“Không phải, tựa hồ là… con người thuần khiết, mùi vị còn có…” Sắc mặt Barry đột nhiên trở nên hơi quái dị.

“Người thuần khiết? Lẽ nào bị thương? Mau đi xem một chút”. Sean cau mày, bản tính thầy thuốc vào lúc này thể hiện ra, vội vã thúc giục.

Đối với yêu cầu bầu bạn xưa nay đều là vô điều kiện chấp hành, Barry ôm lấy Sean, bước nhanh về hướng phát ra mùi vị kia.

“Trời ạ! Chuyện này… Đây là người nào gây ra!” Sean khó có thể tin mà nhìn tình huống thê thảm trước mặt, kinh ngạc che miệng lại.

Quần áo rách nát, trên đất là một người nằm trong một bãi đỏ sậm nhìn thấy mà giật mình, thân thể trắng nõn bị những vết thương che kín bại lộ ở dưới ánh mặt trời, khiến thân là thầy thuốc Sean khổ sở đến cơ hồ muốn nghẹt thở.

Vỗ Barry một cái để cậu đem mình thả xuống, vọt tới bên người bị thương, trước tiên đưa tay đặt lên cổ của người nọ, cảm nhận được mạch đập yếu ớt nhảy lên khiến trong lòng cậu vui vẻ, nhưng lập tức mày lại nhíu lại, bắt đầu nhanh chóng kiểm tra vết thương trên người người kia, càng xem sắc mặt càng khó coi, kiểm tra đến hạ thân cực kỳ thê thảm thì mặt cậu trực tiếp biến đen.

“Sao có thể…dùng hình thú… Đáng chết!” L*иg ngực Sean không ngừng phập phồng, nhìn ra được cậu đang tức giận không hề nhẹ.

Vẫn ở bên cạnh bảo vệ Barry vội vã gỡ bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của cậu ra, nhẹ giọng nói: “Đừng sinh khí, cứu người quan trọng hơn”.

“Đứa nhỏ này bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều, em hiện tại trong tay không có thứ gì, cậu ta căn bản là chống đỡ không tới lúc về thành.” Sean đỏ cả vành mắt, cậu hận nhất chính là loại chỉ nhìn mà bất lực không thể làm gì này!

Barry vừa thấy cậu như vậy liền đau lòng, tay nắm chặt tay cậu định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, trầm giọng nói: “Thân ái ngươi nhìn, đó không phải là tử quả sao?” Nói rồi đưa tay chỉ về cành cây cách đó không xa.

Sean vội vã nhìn sang, trong nháy mắt liền xuất hiện sắc mặt vui mừng, “Đứa bé này mạng lớn, nhanh, mau mau hái xuống cho em”.

Barry rất nghe lời, nhanh chóng hái chùm trái cây nhỏ màu tím đặt vào trong tay người yêu, Sean cũng không chần chờ, nhanh chóng lấy xuống một quả cẩn thận mà đưa nó đưa vào trong miệng người gần chết kia.

Công hiệu của tử quả rất nhanh, nguyên bản người kia hô hấp thở ra thì nhiều hít vào thì ít, dần dần mạnh mẽ, hơi thở không thoi thóp như trước, Sean tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cởϊ áσ choàng xuống cẩn thận từng li từng tí một mà đem người bao lại, ôm vào trong lòng.

Mà Barry lúc này cũng bắt đầu hóa thú, chỉ chốc lát sau, nam nhân tóc đỏ đã biến thành một con cự long cao to, vảy đỏ sậm hiện ra đẹp đẽ ánh sáng lộng lẫy, khí thế bức nhân, dùng đuôi đem hai người cuốn lên trên lưng sau đó mở ra hai cánh, hướng trời xanh gào thét mà bay đi.