Chương 3: Dự định

Sean cẩn thận xem xét vai Tạ Viễn, một hồi lâu mới mỉm cười, nói: “Xương khép lại rất khá, qua một tháng nữa thì có thể hoàn toàn lành lặn, thời gian này cần phải chú ý tránh va chạm cùng vật nặng.”

“Cảm ơn.”

“Đứa nhỏ này, nhóc chính là quá khách khí, điểm ấy không tốt”. Sean xoa xoa lên một đầu tóc đen nhu thuận kia, cố ý oán giận nói.

Tạ Viễn có chút lúng túng cười cười, đối với động tác Sean đối xử với cậu như hài tử thế kỳ thực rất không quen. Tuy rằng người này đã sáu mươi tuổi, nhưng dáng dấp kia căn bản cùng chính mình không chênh lệch nhiều. Cậu không thể không cảm thán thế giới này kỳ diệu, tuổi thọ bình quân của nhân loại là 120 tuổi, mười tám tuổi thành niên, bốn mươi tuổi mới đi vào thời kì tráng niên, mãi đến tận một trăm tuổi thân thể cơ năng đều sẽ không suy yếu, cũng mang ý nghĩa dung nhan bất lão.

Cho dù gặp rất nhiều thứ, Sean vẫn là vì tính cách Tạ Viễn ngại ngùng như vậy mà cảm thấy kinh ngạc, dù sao chính như Ed nói, người thuần khiết tính khí kỳ thực quái dị nhiều hơn là ngoan ngoãn, cho dù mặt ngoài ngoan ngoãn thì trong xương đều là tự lập hoặc là nhí nha nhí nhảnh.

“Chúng ta nói chuyện phiếm được không?” Sean suy nghĩ lung tung một hồi liền hồi thần nói.

Tạ Viễn nhìn hắn ta một chút, khẽ gật đầu một cái.

Sean kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, mấy ngày nay hắn bí mật quan sát đứa bé này, nhìn ra được cậu tính khí ôn hòa nhưng không phải mềm yếu, trong lòng rất kiên cường, từ khi tỉnh táo tới nay cũng không cuồng loạn cũng không oán hận bất mãn, chỉ là không biết cậu thật sự làtấm lòng rộng rãi hay vẫn là ép buộc chính mình không được nhớ tới cái quá khứ gay go kia. Điều này làm cho Sean đoán không được rốt cuộc vừa muốn vừa không muốn hỏi ý định của cậu, hắn sợ kí©h thí©ɧ đến người kia.

“Chú Sean, cứ nói thẳng ạ, không sao đâu.” Tạ Viễn đại khái có thể đoán được Sean xoắn xuýt điều gì. Tuy sau đó đã biết con sói trắng xxoo chính mình kỳ thực có thể biến thành người, nhưng bởi vì trong quá trình ấy anh ta vẫn luôn là thú hình, vì lẽ đó cậu cảm giác mình như là bị dã thú gặm một trận, thật đúng là xui xẻo, nhưng muốn cậu thương tâm khổ sở vì bị người cường bạo như vậy tựa hồ không có khả năng lắm, hơn nữa cậu cũng không phải người yếu ớt như vậy.

“A Viễn, nhà con ở nơi nào?” Sean nhớ tới nơi phát hiện cậu là giữa khu rừng rậm sương mù, diện tích rừng rậm sương mù rất rộng, Ulla thành là thành có khoảng cách gần nó nhất, hắn không nghĩ ra Tạ Viễn là từ thành nào đi ra, bởi vì từ mấy thành khác xuất phát đến trung tâm rừng rậm sương mù – khoảng cách đều mấy ngàn km trở lên, lấy thể lực một người thuần khiết hoàn toàn không đủ để hoàn thành trận bôn ba này, nếu như lạc đường chắc chắn không ai có thể tìm đến, cũng không thể chạy đến vùng đất trung tâm. Trước Barry cũng đã điều tra mấy cái thành kia, cũng không phát hiện có người thuần khiết mất tích. Sean cảm thấy nói là đứa bé này đột nhiên xuất hiện cũng không có gì sai.

“Nhà không còn, không thể quay về.” Tạ Viễn khẽ rũ mi mắt xuống, có chút tịch mịch cô đơn nói, “Cha mẹ con, cũng không còn nữa .”

Sean cứng lại, trong lòng càng là thương tiếc, “Cái kia… Sau đó lấy nơi này xem là nhà đi, được không?”

“Cảm ơn.” Tạ Viễn hướng về hắn, trong lòng cảm động, có thể gặp được vị trưởng giả tốt bụng này, ông trời đã là hậu đãi cậu.

“Cái kia, con còn nhớ thương tổn của con là… làm sao tạo thành không?” Sean cẩn thận từng li từng tí một, hỏi.

Tạ Viễn trầm mặc hồi lâu, tận lúc trái tim Sean đều sắp nhảy ra mới nghe thấy âm thanh nhẹ vô cùng nhẹ vô cùng của cậu ——

“Đều đã qua rồi .”

Sean nhíu mày, “Con không muốn để cho cái thú nhân thương tổn đến con chịu trừng phạt? Là sợ hãi không có ai ủng hộ con sao? Chú có thể giúp con, hơn nữa pháp luật đế quốc đối với người thuần khiết ngược lại là ưu đãi, hay là con sợ không tìm được cái thú nhân kia? Không phải chú Sean khuyếch đại, chỉ cần con lấy cái đại thể đặc thù thú nhân kia nói ra, trừ phi hắn chết rồi bằng không ta liền tuyệt đối có biện pháp đem người tìm ra.” Hắn là kiểu người bị bắt nạt ức hϊếp nhất định phải trả thù lại, cho nên đối với cách làm của Tạ Viễn là rất không đồng ý.

Nói thật, Tạ Viễn lẽ nào liền thật sự không muốn để cho con sói kia chịu trừng phạt? Đáp án đương nhiên là không phải, chỉ là cậu có suy tính của chính mình. Kỳ thực từ thời điểm Ed nói cho cậu tình hình chung ở đại lục, đang giảng đến ngũ đại thị tộc thì trong lòng cậu cũng đã rõ ràng thân phận con lang kia.

Lục quốc gia lấy màu trắng làm đầu, hoàng tộc cùng ngũ đại thị tộc dòng chính thú hình đều là Bạch sư, Bạch hổ, Bạch báo, Bạch lang, bạch xà cùng bạch tượng (hoặc là sư tử, hổ, báo, sói, rắn, voi trắng). Từ xưa dân không cùng quan đấu, chớ nói chi là ở cái dị thế giai cấp rõ ràng này, bộ tộc sói trắng chưởng quản pháp luật đế quốc, mặc dù quy định tuyệt đối công bằng không thiên vị, nhưng nội bộ đến cùng làm sao ai lại không rõ ràng? Kẻ bề trên nhiều nhất chính là biện pháp che giấu êm đẹp, hơn nữa cậu nhớ rõ lúc mới gặp con sói trắng kia thì nó có hành động dị thường để thể hiện rõ nó cũng không ở trong trạng thái tỉnh táo, nói cách khác thật sự thẩm phán nơi đây tuyệt đối có thể làm cho nó trở thành lý do để phán nhẹ tội, hơn nữa cậu vẫn là một người không rõ lai lịch, nếu vì tranh một hơi mà đắc tội tầng giai cấp cao nhất của quốc gia này, vốn là muốn chết, cậu không phải loại người yếu đuối sợ phiền phức, cậu chỉ là rõ ràng biết được hiện thực tàn khốc đến mức nào.

“Không có chứng cứ.” Nhìn dáng vẻ Sean căm giận bất bình, Tạ Viễn chỉ có thể lấy lý do này mà lấy lệ cho qua.

Sean không nói gì, hắn không có nói cho Tạ Viễn bản thân cậu chính là chứng cứ. Trong Lục quốc gia có ba loại nghề nghiệp danh tiếng cực cao, phân biệt là thần quan, lão sư cùng thầy thuốc. Ba loại người này ngồi ở hội nghị thẩm phán thì lời khai sẽ không bị người nghi vấn, nếu như Tạ Viễn thật sự muốn lên tòa án, chỉ cần Sean ra tòa đem thương thế Tạ Viễn báo cáo nói ra, nhất định có thể định tội phạm nhân kia. Có điều trong mắthắn nhìn thấy đứa bé này thực lòng không muốn, hắn dù sao không phải người bị hại, cho dù tức giận, hắn thế nhưng thật không có tư cách yêu cầu Tạ Viễn nhất định phải truy cứu.

Hoặc là đứa bé này không muốn gặp lại cái thú nhân thương tổn cậu đi.

“Chú Sean, chú trách con sao?” Tạ Viễn thấy nãy giờ hắn không nói gì, không khỏi có chút thấp thỏm, “Sợ, cái thú nhân kia, lại, thương tổn, người khác?” Cậu bỗng nhiên cảm giác mình giống như những người bị cường bạo trong thế giới trước, bởi vì sợ mà không muốn đứng ra tố giác phạm nhân, rất có thể sẽ tạo thành tình huống càng nhiều người bị thương tổn. Vừa nghĩ như thế cậu lại do dự.

“Há, cái này ngược lại chú thật không sợ. Người thuần khiết hoặc là nữ thú nhân là sẽ không đơn độc xuất hiện ở trong rừng rậm, mà nếu như người kia muốn ở trong thành làm ác như vậy tuyệt đối sẽ bị bắt, cho dù không có bị bắt được vậy cũng sẽ bị truy nã, quan trọng nhất chính là nam thú nhân kỳ thực cũng sẽ không ép buộc người khác, bởi vì trong sách ghi chép rõ ràng ( Thú Thần nói như vậy ), phóng thích du͙© vọиɠ là cực lạc hưởng thụ, là Thú Thần ban ân, như có một phương không phải tự nguyện, thì lại ghét cay ghét đắng, là hành vi không thể chấp nhận, nếu truyền đến tai Thú Thần, chính là khinh nhờn. Nói như vậy A Viễn con làm sao lại bị đây?” Sean lúc này mới phát hiện chỗ quái dị, trước đó bởi vì Tạ Viễn bị thương quá thê thảm mà không để ý tới điểm đáng ngờ kia.

“Ban đầu, hắn, có, đuổi con, đi. Sau đó, chạy không thoát.” Tạ Viễn biết thú nhân đối với Thú Thần là rất tôn kính, nói cách khác cậu lại bị cái kia cường bạo kỳ thực đúng là xui xẻo, điển hình của tai bay vạ gió.

“Là ăn nhầm thảo dược hay trái cây gì mà mất khống chế sao?” Sean cau mày, nếu như chỉ là không cố ý thì xem ra lại là một loại tình huống khác, “Cho dù như vậy, sự thực vẫn là A Viễn con bị thương tổn, có điều nếu con không muốn truy cứu, chú cũng sẽ không miễn cưỡng con. A Viễn, chú hi vọng con có thể thoải mái mà tiếp tục sống tốt.”

“Con sẽ như vậy, cảm ơn chú.” Tạ Viễn kiên định – gật gật đầu, trong cuộc sống luôn có thời điểm sóng gió, cậu xưa nay không phải người bi quan.

Sean nhìn cậu như vậy, trong lòng cũng cũng cảm thấy tựa hồ thật sự không cần thiết sống chết đều muốn Tạ Viễn đem cái thú nhân kia bắt tới, sống sót mà lòng tràn đầy oán hận chỉ vì muốn báo thù – là rất đau xót.

Hai người lại hàn huyên một hồi, trong sân đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hỉ của Ed, hai người liếc mắt nhìn nhau, liền cười cười đi ra ngoài xem xem con mèo đáng yêu kia bởi vì cái gì mà hưng phấn như thế.

“Oa oa oa, chú Barry chú lại bắt được một con cá sấu lớn ở vực sâu trở về! Quá tuấn tú !!” Trong sân, Ed chính là đang vây quanh một con Hồng Long to lớn mặt đầy sùng bái mà kêu, mà Sean cùng Tạ Viễn đi ra thì vừa vặn nhìn thấy Cự Long đem cá sấu lớn ngậm trong miệng vung ra trên đất, làm đập ra trên đất một hố nông.

Sean ngắm con cá sấu lớn kia một chút, nhìn về phía Hồng Long thì trong mắt không khỏi nổi lên một tia ôn nhu. Mấy ngày trước trong lúc vô tình hắn có nói tới bắt cá sấu lớn ở vực sâu về hong khô mài thành bột phấn làm thuốc, người này lại liền ghi vào trong lòng, tuy rằng cá sấu lớn hung mãnh, đối với cái tên này không tính là gì, nhưng chính là chỗ ở quá xa, bay qua bay lại cũng mất mấy tiếng, cho dù kết thành bạn đời rất nhiều năm, Sean vẫn là sẽ bởi vì những tâm ýnày mà cảm động.

Barry rất tự nhiên cảm giác được ánh mắt bạn đời, cũng không vội khôi phục hình người, trái lại có chút trêu đùa dùng ngoại hình Hồng Long biểu hiện một chút tư thế cường tráng, đây cũng là một loại phương thức tìm phối ngẫu của thú nhân, hướng về đối phương biểu hiện chính mình mạnh mẽ do đó hấp dẫn đối phương.

“Hì hì, chú Barry quả nhiên cường tráng nha.” Ed không nhịn được chế nhạo – nhìn về phía Sean.

“Cũng không hơn bao nhiêu người, không xấu hổ a.” Sean tuy rằng oán giận, ánh mắt lại rõ ràng biểu đạt yêu thích đối với bạn đời thú hình mạnh mẽ, làm cho Barry khoe khoang đến càng thêm hăng say.

Ai cũng không có chú ý tới Tạ Viễn từ sau khi ra ngoài liền trầm mặc, nếu như hiện tại bọn họ có ai liếc qua cậu một cái, liền có thể nhìn thấy sắc mặt của cậu trắng bệch đến đáng sợ.

Cự Lang, mắt đỏ, gào thét…

Máu tươi, đau đớn, lăng nhục…

Dằn vặt vĩnh viễn không giới hạn…

Cho dù ở trong lòng cậu không ngừng nhắc nhở chính mình đây không phải là sói trắng, nhưng thân thể Barry to lớn lại làm cho cậu không cách nào khống chế hồi tưởng lại con sói trắng đồng dạng to lớn kia, đau đớn khắc cốt ghi tâm cùng hoảng sợ phảng phất lần thứ hai kéo tới, cậu chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo không cách nào nhúc nhích, thậm chí cảm giác nghẹt thở, ánh mắt cũng bắt đầu tán loạn.

Không cách nào chạy trốn… Không cách nào… Chạy trốn…

“A Viễn!!”

“A Viễn ca ca!!”

Hai cái giọng nói quen thuộc sốt ruột khiến ánh mắt Tạ Viễn hơi có chút tiêu cự, một hồi lâu cậu mới nhìn rõ trong sân Hồng Long đã biến trở về hình người, Sean, Ed cùng Barry đều đồng dạng dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu.

Đã qua, đúng rồi, đã qua.

Tạ Viễn dùng sức mà nhắm mắt lại rồi mở ra, vẻ mặt đã thanh tỉnh một chút, chính là muốn mở miệng an ủi bọn họ, nhưng phát hiện mình vừa hơi động thì cả người như nhũn ra, thẳng tắp ngã ngồi trên mặt đất.

“A Viễn! Không sao rồi không sao rồi, con không phải ở trong rừng rậm, không cần sợ.” Sean lập tức đưa tay đỡ cậu để cậu tựa ở trên người mình, thân thể thiếu niên đơn bạc thon gầy mang theo run rẩy không cách nào ức chế, hắn chỉ có thể dùng sức ôm cậu, dùng nhiệt độ đem cho cậu cảm giác an toàn.

Mãi mãi việc ôm ấp vẫn là loại thuốc an thần tuyệt hảo loại bỏ hoảng sợ, Tạ Viễn gối đầu lên vai hắn không đến một hồi liền tỉnh táo lại, khí lực cũng khôi phục, giơ tay lau mặt một cái, mồ hôi lạnh đầy tay khiến cậu không nhịn được cười khổ, “Xin lỗi, chú Sean” Cậu thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ phản ứng lớn như vậy, xem ra cậu cũng không tự đơn thuần suy nghĩ cho là mình xui xẻo bị chó cắn một cái.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Sean thấy sắc mặt cậu hơi hơi chuyển biến tốt, cũng thở phào nhẹ nhõm, cho Ed một cái ánh mắt, cô nàng lập tức lĩnh hội cẩn thận từng li từng tí một nâng Tạ Viễn dậy, dẫn cậu trở về phòng nghỉ ngơi.

“Vì sao lại như vậy? Thường thì A Viễn ngửi được mùi vị thương tổn cậu bé hẳn phải là một con sói, tại sao thú hình của anh lại làm cậu bé sợ hãi như thế.” Mãi đến tận lúc hai người kia đi vào phòng, Barry mới đầy thắc mắc chau mày hỏi Sean.

“Thương tích di chứng về sau. Cậu bé không phải sợ thú hình của anh, nhóc chỉ là sợ dã thú to lớn.” Sean lúc này mới ý thức được cái chuỗi sự cố kia thương tổn càng sâu hơn so với hắn cùng Tạ Viễn phỏng đoán, “Em tuy rằng không rõ A Viễn còn nhớ được bao nhiêu, từ thương thế ngay lúc đó của nhóc ấy, đau đớn mà nhóc cảm nhận được so với bị dã thú xé rách gần gần như nhau, thân thể càng nhớ kỹ hơn so với ký ức.”

“Nói cách khác cậu bé sẽ rất khó tiếp thu những người trong trạng thái thú, cũng là mang ý nghĩa cậu bé rất khó cùng thú nhân kết làm bạn đời”. Thú hình là một phần không thể thiếu của thú nhân, không thể nào tiếp thu được thú hình của thú nhân sẽ không cách nào có thể toàn tâm toàn ý mà yêu.

“Cũng không phải không thể, có thể có thú nhân có thú hình nhỏ nhắn vô hại.”

“Nhưng đó chỉ có ở nữ thú nhân.” Cho dù thú hình của nam thú nhân là thỏ, sau khi thú hóa cũng rất to lớn, thú hình nhỏ nhắn chỉ có nữ thú nhân, mà Tạ Viễn thân là người thuần khiết, đối tượng lần đầu đã là nam thú nhân liền mang ý nghĩa cậu căn bản không thể cùng nữ thú nhân kết làm bạn đời. Trước tiên không nói cậu không thể làm cho bạn đời thụ thai, người thuần khiết sau khi cùng người khác đã xảy ra quan hệ thì thân thể sẽ tỏa ra một loại mùi vị đặc biệt, cụ thể hình dung không ra, tác dụng đại thể có thể coi là ‘Giới tính chuyển đổi’, nói cách khác người thuần khiết nếu đối tượng lần đầu của mình là nam thú nhân, như vậy thời điểm nữ thú nhân tới gần cậu sẽ nhận được tin tức ‘Cậu là giới tính đồng nhất’, nếu như đối phương không phải đồng tính, thì sẽ không đem người thuần khiết này xem là người có thể kết làm bạn đời.

“Cái này trước tiên không nói nữa, hiện tại quan trọng chính là nhìn xem có thể giúp A Viễn khắc phục nỗi sợ hãi này không.” Sean có chút đau đầu – xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói.

“Sẽ có biện pháp, đừng quá lo lắng.”

“Chỉ hy vọng như thế.”