Chương 2

"...Wow."

....Anh ta thật sự là công tước phương Bắc.

Cô biết rằng trực giác của cô rất nhạy bén nhưng không ngờ nó lại chính xác tới mức này. Seolena ngắm nhìn khuôn mặt của công tước rồi chiêm ngưỡng lại dung mạo của bản thân.

"À...vâng. Chào ngài, tôi là Seol...Selena."

Cô nghĩ ra một cái tên khác thay vì dùng tên thật của chính mình. Cô nghĩ tên mình quá phổ biến, mọi người có thể sẽ gặp khó khăn trong việc phát âm nó.

"Selena."

May thay, Kalcion không có bất cứ trở ngại gì khi đọc nó. Phản ứng không có gì đặc biệt của anh ta khiến cô hoài nghi không biết tên mình có lạ hay không.

"Vâng. Rất vui được gặp ngài."

Cô băn khoăn không biết có nên lịch sự với anh ta hay không nhưng cô không biết nghi thức chào hỏi ở nơi này và cô không phải là cấp dưới của anh ta. Cô mỉm cười và chìa tay ra trước mặt anh.

"Sao phải làm vậy?"

Kalcion nhìn xuống bàn tay của Seolena một cách khó hiểu

"Đây là một nghi thức chào hỏi."

"Tôi còn phải giải thích mấy thứ như vậy nữa sao?" Seolena lắc đầu ngán ngẩm nghĩ.

"Thôi bỏ đi."

Ngay khi Seolena định rút tay lại, Kalcion đã nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay to lớn của anh khiến tim cô bất giác tăng thêm vài nhịp.

"Giờ chúng ta sẽ bắt t..."

"Chờ đã."

Nhưng đôi môi của Kalcion đã đặt lên bàn tay của cô.

"....."

Cả người cô cứng nhắc như bị ai đóng băng, đôi môi không thể thốt ra bất cứ một lời nào.

Điều này chẳng phải là điều gì ngạc nhiên ở thế giới cũ của cô vì đây là nghi thức chào hỏi thông thường của những người nước ngoài tại những lễ trao giải hay sự kiện tương tự.

Tuy nhiên, vị công tước dường như chỉ biết chém gϊếŧ trước mặt cô đây lại có thể thực hiện nó một cách tự nhiên như vậy thì quả thật đáng chú ý.

Màn chào hỏi diễn ra vô cùng nhanh chóng và ngắn gọn.

"Đây chỉ là một hình thức."

Kalcion ngẩng đầu khẽ mỉm cười.

"Có vẻ như cô là một thường dân nhưng khí chất của cô không tệ."

Quần áo của Seolena đang mặc hiện giờ là bộ quần áo ở phim trường. Cô đóng vai một nữ anh hùng gục ngã trong sự nghèo khổ.

Bộ quần áo trông còn tồi tệ hơn khi cô phải lăn lộn để tránh đi con quái vật cách đây ít lâu.

"Ở thế giới cũ, chúng tôi không phân biệt giai cấp, mọi người đều có quyền bình đẳng."

"...Ta hiểu rồi."

Kalcion dường như có chút thất vọng và cạn lời.

"Anh muốn tôi trở thành một quý tộc sao?"

"Bằng cách đó, cô sẽ hữu dụng hơn đối với ta."

"Hữu dụng?"

Bỗng nhiên, một điềm báo thoáng qua trong tâm trí cô. Cô sẽ biết được nguyên nhân tại sao anh ta lại cứu cô.

"Vậy nếu tôi không phải là một quý tộc, tôi sẽ là một kẻ vô dụng?"

"Điều đó tùy thuộc vào cô nhưng theo ta, cô sẽ bớt hữu dụng hơn."

"Vậy nếu tôi thực sự là kẻ vô dụng thì sao?"

Câu hỏi này làm nụ cười trên môi Kalcion sâu thêm, cô bỗng nổi da gà. Một nỗi sợ vô hình như dâng lên trong lòng cô.

"Nếu cô muốn xuống núi sinh sống, cô phải là một kẻ có ích. Nếu không, cô có thể đi đâu tùy ý."

Đây là ngọn núi nơi quái vật sinh sống. Mọi người sẽ chẳng thể biết được đây là nơi nào, khi nào thì họ sẽ mất mạng nếu như Kalcion không xuất hiện. Seolena không còn lựa chọn nào khác.

"À, vâng, tôi rất hữu dụng. Tôi rất có ích ở thế giới cũ. Tôi chắc chắn sẽ duy trì được phẩm giá của mình ở nơi đây."

Seolena nhanh chóng quảng bá bản thân giống như thời mà cô phải cố gắng nỗ lực hết sức để có thể thu hút sự chú ý của công chúng."

"Hmm..."

Tuy nhiên, Kalcion có vẻ vẫn chưa bị thuyết phục bởi những lời nói đó. Sự thu hút của cô không có ích ở thế giới này. Nếu anh bỏ mặc cô, chắc chắn cô không thể tự mình sinh tồn ở một này quái dị như thế này.

"Đó là cô nghĩ vậy. Dân chúng sẽ chẳng bận tâm về việc vứt đi một người nước ngoài nào khác."

Giọng nói và cử chỉ lạnh lùng của anh càng chứng tỏ cho dù cô có chết, anh cũng sẽ chẳng quan tâm.

Khi anh định quay đi, Seolena nhanh chóng cầu xin.

"Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn! Chỉ cần anh cho tôi chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành.

"Đó là điều đương nhiên. Cô bắt buộc phải trao đổi một thứ gì đó mới có thể sống sót trên mảnh đất của ta."

Nghe vậy, mặt của Seolena trở nên trắng bệch. Chẳng lẽ anh ta muốn cô hiến thân cho anh ta sao?

"Vậy, tôi sẽ kiếm một người khác rồi..."

"Dừng lại. Ta đang hỏi cô có thể cung cấp kiến thức và kĩ năng của cô cho sự phát triển của gia tộc Renbird hay không."

"....huh?"

Đây là một đề xuất thông thường đáng ngạc nhiên. May thay, anh ta là người thực sự có năng lực chứ không là một tên sát thủ đẫm máu đội lốt vị công tước phương Bắc.

Seolena nhanh chóng nghĩ ngợi, có lẽ kĩ thuật, công nghệ tiên tiến nhất sẽ tốt hơn nghệ thuật và vũ khí.

"Tôi có một thiết bị kết nối không dây gọi là di động...."

Kể từ khi quay phim, cô không có gì khác ngoại trừ một chiếc điện thoại bên mình, nó luôn luôn ở trong túi cô.

"Vậy cô có thể tái sản xuất thiết bị này không?"

"....không."

Seolena không biết bất kì kĩ thuật gì, cô cũng không đến từ một tập đoàn nào cả. Kalcion nhanh chóng phủ nhận.

"Thôi bỏ đi."

Trong truyện, nhân vật có thể lừa dối bạn đời của mình thông qua điện thoại. Nhưng đối thủ của cô lại là công tước phương Bắc, một người không hề dễ lừa.

Cô không thể cứ thế mà từ bỏ đi mọi thứ hi cô xuyên sang thế giới kì lạ này. Seolena chuyển ý định ngay lập tức.

"Tôi...vẫn có thể đóng góp cho văn hóa và nghệ thuật vương quốc này."

Văn hoá có ưu thế hơn bất cứ thứ gì khác nhưng điều này sẽ thực sự hiệu quả trong một thế giới tưởng tượng nơi mà bạn có thể đánh bại một con quái vật bằng một thanh kiếm sao?

“Văn hoá và nghệ thuật? Cô giỏi về lĩnh vực nào?”

Thật bất ngờ, Kalcion phản ứng một cách tích cực.

“Tôi gần như có khả năng về tất cả mọi thứ với cơ thể của tôi.”

Để trở thành một diễn viên hàng đầu thế giới, sự kết hợp giữa thể lực và tài năng là vô cùng quan trọng. Chẳng có kĩ năng nào mà cô chưa từng học qua nhưng cô không thể biết được sẽ còn những điều gì chờ đợi cô ở thế giới này.

“Việc này không liên quan gì đến thân thể của cô.”

‘Tôi cũng không nghĩ rằng nó sẽ tốt.’

Cuối cùng, Seolena tiết lộ công việc của bản thân một cách trầm ngâm.

“Tôi là một diễn viên giỏi.”

“Diễn xuất? Hmm…”

Bằng một cách nào đó, Kalcion cảm thấy khả năng này của cô rất thú vị. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt, Seolena nhận được ánh mắt hứng thú của anh ta thay vì nụ cười lạnh lùng như trước.

‘….Huh? Là nó?’

Cô chưa từng nghĩ rằng vị công tước này sẽ có hứng thú với diễn xuất. Tốt quá rồi. Đây sẽ là một lợi ích để tăng cơ hội sống của cô rồi.

“Đúng, ở thế giới cũ, tôi là một diễn viên nổi tiếng. Tôi có thể tự tin rằng tôi là một trong những diễn viên xuất sắc nhất, kết hợp cả tài năng diễn xuất và cả sắc đẹp.”

“Hmm. Bắt đầu đi.”

“Vậy bất kể là vai diễn gì…? Thứ lỗi, gì vậy chứ?”

Kalcion búng ngón tay của anh ta.

“Diễn cho ta xem.”

“Ah…à…vâng, vâng.”

“Sao vậy? Không diễn được sao?”

‘Sao có cảm giác giống như anh ta muốn gϊếŧ mình vậy ta?’ Seolena nghĩ.

“Tôi có thể làm được.”

Ngay từ đầu, Seolena đã không có lựa chọn nào khác ngoại trừ

nghe theo anh ta. Kalcion khoanh tay lại và nhìn Seolena một cách

nghiêm túc.

‘Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ…?”

Bên cạnh cô là xác chết của con quái vật, máu xanh nhầy nhụa của nó khắp nơi bị tuyết bao phủ. Không có gì mà cô không thể làm được cả. Trước đó, cô đã quay một phân cảnh lãng mạn chứa đầy nước mắt.

“Vậy tôi nên biểu diễn cái gì?”

“Bất cứ thứ gì…Hmm, một người phụ nữ ác độc đi.”

“Ác nữ?”

Cô hi vọng có thêm lời giải thích nhưng Kalcion tiếp tục giữ im lặng. Ánh mắt của anh ta biểu thị một điều rất rõ ràng “ diễn hoặc chết”.

“…Hãy cứ diễn theo cảm nhận của cô.”

Seolena hít một hơi để lấy bình tĩnh, không hề hoảng sợ. Trong các chương trình giải trí, các tình huống kịch bất ngờ được đưa ra để thử tài các diễn viên, ngay cả những diễn viên hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới cũng không phải là ngoại lệ. Seolena hít thở sâu và bắt đầu.

“Này.”

Vẻ mặt tuyệt vọng mà cô vừa xây dựng đã biến mất ngay tức khắc.

Kalcion ngoảnh đầu lại đầy ngạc nhiên.

“…Gì chứ?”

Có vẻ như đây là lần đầu tiên trong đời Kalcion bị ai đó tát. Vị công tước phương Bắc, kẻ đã hạ gục con quái vật chỉ với một đòn duy nhất, giờ đây lại có vẻ mặt như ai đó cầm lấy thanh kiếm đâm vào cổ anh ta. Trái tim hồi hộp của Seolena co rút kịch liệt. Thật may là Kalcion không thể thấu được cảm xúc bên trong mà chỉ thấy gương mặt cuốn hút của cô. Nếu lột đi lớp da xinh đẹp này ra thì có lẽ người ta sẽ thấy đầu cô lo sợ tới mức teo lại chỉ bằng một quả quýt. Dù sao thì phản ứng của Kalcion cho thấy cô đã bước đầu thành công rồi.

“Ngươi là ai mà ra lệnh cho ta? Ngươi sẽ để cho ta sống sao? Chỉ có vậy…? Ngươi nghĩ rằng hành động sẽ dễ dàng như vậy? Dù ngươi có là công tước phương Bắc đi chăng nữa ta cũng sẽ không nghe theo lời ngươi.”

Cô cảm giác như có gì đó đang đâm vào bụng cô. Liệu rằng

Kalcion có chấp nhận màn trình diễn này không…

“À…Đó là những gì tôi có thể diễn được.”

May mắn là vẻ mặt của anh ta không biểu hiện sự thất vọng. Trái tim cô dần bình tĩnh lại, miệng cô đã không còn cứng nhắc như lúc nãy.

“Đừng vội đưa ra kết luận, tôi có thể làm tốt hơn trong những lần sau. Nếu không, ngài có thể hỏi những quý tộc khác…”

“Được rồi, cô đạt rồi.”

Bỗng một con quái vật khác chạy tới. Không giống như con quái vật chạy huỳnh huỵch về phía họ lúc trước, Kalcion thong thả đi về phía nó.

Con quái vật cách không xa chỗ họ đứng. Khi Kalcion vung kiếm về phía con quái vật, nó liền biến thành một cục thịt như đồng loại của nó trước đó.

‘Ah…’

Đột nhiên, Seolena cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy máu của con quái vật chảy dài xuống mặt đất từ vết thương của nó. Không cần biết cô đã nhìn thấy bao nhiêu con quái vật hay bao nhiêu máu khi quay phim trước kia, những thứ đó hoàn toàn khác xa so với thực tế. Con quái vật dù đáng sợ đến mức khó tin nhưng Kalcion dường như chỉ đang chơi đùa với nó vậy.

Cô không thể tiếp nhận bất kì chuyện gì nữa. Ý thức của Seolena mờ nhạt dần.