Quả nhiên, 【 trò chơi 】 có quyền hạn cao hơn 【 thế giới thực 】, có thể sửa đổi 【 sự thật 】 tại thế giới thực.
Đây là một thế giới sau khi bị sửa đổi, mà 【 sự thật 】 do những 【 người chơi 】 được chọn trúng như họ phát hiện, đều bị 【 cấm ngôn 】, không thể tiết lộ ra ngoài.
Chính là không biết 【 cấm ngôn 】 có thể tới trình độ nào, sự vật khách quan ghi chép sự vật sự việc khác rất dễ sửa đổi, ví dụ như chữ viết trên giấy hoặc status Weibo, trình độ 【 cấm ngôn 】 này loài người ở thế giới thật cũng có thể làm được.
Bạch Liễu tìm ra một cái di động kính cường lực nát tanh bành trong ngăn kéo, lật danh bạ gọi điện cho bạn mình, trước khi đối phương kịp phản ứng lại dùng tốc độ nói rất nhanh kể lại mọi việc, người bạn nghe xong liên tiếp "mẹ nó", tay Bạch Liễu để trên bàn gõ gõ, thờ ơ bắt đầu đếm ngược: "7, 6, 5..."
"Cậu đếm ngược làm gì đấy! Mau kể tiếp cho tớ xem nào! Chuyện cậu gặp là thật sao, không phải bịa đấy chứ, mẹ nó quá kí©h thí©ɧ ——"
Bạch Liễu hé mắt: "—— 3 — 2 — 1."
Tiếng người bạn đột nhiên dừng, sau đó bắt đầu trở nên khó hiểu: "Alo, Bạch Liễu cậu gọi điện cho tớ làm gì đấy? Alo?! Ơ, tớ nhận cuộc gọi từ bao giờ ý nhỉ! Sao tớ không có tí ấn tượng nào thế!"
"Không có gì." Bạch Liễu thuận miệng qua qua lấy lệ, "Chỉ là nhớ cậu, nên gọi cho cậu thôi."
Bảy giây là thời gian từ lúc Bạch Liễu đăng status đến lúc status hoàn toàn biến mất, hắn không ngờ 【 trò chơi 】 ngay cả 【 sự vật tồn tại chủ quan 】 như trí nhớ con người cũng có thể tùy tiện sửa đổi, hơn nữa chỉ cần bảy giây là sửa đổi xong, không tốn thêm một chút thời gian nào.
Xem ra độ khó của việc sửa đổi trí nhớ của một người, đối với 【 trò chơi 】 mà nói, không khó hơn sửa đổi một đoạn số liệu là bao nhiêu.
"Ọe ọe ọe, Bạch Liễu, cái thứ như cậu chỉ có nhớ tiền thôi, đừng ghê tởm tôi." Người bạn hiển nhiên rất hiểu Bạch Liễu, đùa giỡn hỏi, "Nói thật, cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì? Có chuyện?"
"Tớ đang suy nghĩ một vấn đề, Lục Dịch Trạm, cậu nói xem trí nhớ của con người có phải chỉ có bảy giây không?" Bạch Liễu không tiếp tục gõ bàn nữa, mà dùng bút ghi lại những gì hắn trải qua trong trò chơi ra giấy, rồi nhìn chúng từng chữ từng chữ một biến mất.
Lục Dịch Trạm ngừng một lát, có chút mơ hồ: "Cậu đột nhiên suy nghĩ vấn đề triết học này làm gì? Hơn nữa câu hỏi cậu đặt ra cũng hơi sai sai? Không phải cá mới có trí nhớ bảy giây sao?"
"Tớ nhớ nhầm?" Bạch Liễu miễn cưỡng vươn vai, "Có lẽ vậy, dù sao cũng chỉ có bảy giây trí nhớ, nhớ lầm chuyện cũng bình thường, này, cậu nói có thể có khả năng là, thực ra loài người mới có trí nhớ bảy giây, sau đó sự thật này bị thứ gì đó sửa thành trí nhớ của cá có bảy giây, mục đích là để lừa bịp những người chỉ có trí nhớ bảy giây như chúng ta?"
Lục Dịch Trạm đã thành thói quen với việc từ sau khi Bạch Liễu thất nghiệp rất hay nói mấy lời kì quặc, anh dở khóc dở cười: "Cậu thất nghiệp xong toàn suy nghĩ cái quỷ gì đó, hôm nay tớ nhận lương, mời cậu ăn cơm nhá, đừng nghĩ đến việc rốt cuộc cá có trí nhớ bảy giây hay người có trí nhớ bảy giây nữa, cậu muốn mấy người suốt ngày phải học thuộc lòng luật pháp như bọn tớ phải làm thế nào?"
"Cậu mời ăn tớ đương nhiên đi." Bạch Liễu tiện tay nhét đồng tiền xu vào trong cổ áo, bị xúc cảm lạnh như băng của đồng tiền làm cho rùng mình một chút, là do vảy cá của Siren vương, Bạch Liễu còn chưa tắt máy, hắn ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Nếu trí nhớ của người có bảy giây, trí nhớ của cá cũng chỉ có bảy giây, Lục Dịch Trạm cậu nói xem —— trí nhớ của người cá có bao nhiêu giây?"
"Sao cậu còn xoắn xuýt về vấn đề này thế hả, lại còn người cá." Lục Dịch Trạm không biết nói sao, cười cười, "Dựa theo giả thiết của cậu, trí nhớ cả người và cá đều chỉ có bảy giây, trí nhớ của người cá khẳng định ngắn hơn, không phẩy mấy giây?"
"Chắc vậy."
Mặc dù đã nói với người cá Tawil rằng hẹn gặp lại, nhưng cũng có thể ngay nháy mắt Bạch Liễu rời đi, đối phương đã quên mất hắn.
Bạch Liễu rất ít khi bởi vì người khác quên lãng hay coi nhẹ mình mà thấy mất mát, chỉ cần có tiền tự vui một mình cũng không tồi, nhưng Siren vương thật sự là đoạn số liệu xinh đẹp trước nay chưa từng có, ngay cả người không có cảm tình như Bạch Liễu, khi biết mình trong trí nhớ của đối phương có thể chỉ tồn tại vài giây, cũng sinh ra một chút tiếc nuối.
Chẳng qua chỉ có một chút mà thôi, một chút to chỉ bằng chiếc vảy này vậy.
Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu có thể chơi cùng nhau, chủ yếu là vì hai người đều bủn xỉn như nhau, thông qua cùng nhau chia sẻ các loại tin tức về hàng giảm giá mà trở thành đồng chí, dĩ nhiên cũng có người cảm thấy hai người chơi chung là vì đều không có cha mẹ, hiểu được nỗi khổ lẫn nhau.
Bạch Liễu vừa ngồi xuống ở quán thịt nướng, Lục Dịch Trạm liền cong cong mắt mở miệng: "Bạch Liễu, tớ sắp kết hôn rồi."
"Chúc mừng chúc mừng." Bạch Liễu không kinh ngạc lắm, Lục Dịch Trạm và bạn gái yêu nhau mấy năm, kết hôn rất bình thường, "Vậy bữa hôm nay tớ mời, chờ lát nữa cho cậu hai nghìn tiền mừng."
Lục Dịch Trạm thiếu chút nữa phun bia lên mặt Bạch Liễu, anh ngạc nhiên mở to mắt: "Cậu điên rồi?! Vừa mời khách vừa cho tiền mừng?! Những hai nghìn!! Cậu không phải nói đời này cậu sẽ không cho người khác tiền mừng kết hôn, làm chuyện có đi không có về sao?!"
Đúng vậy, đây chính là lời Bạch Liễu nói lúc một đồng nghiệp kết hôn.
Đồng nghiệp này bình thường không quá thích đi lại với những người quá thẳng thắn như Bạch Liễu, vẫn ngấm ngầm bàn ra tán vào Bạch Liễu, nhưng đến khi kết hôn lại lì lợm la liếʍ, muốn Bạch Liễu móc tiền mừng, còn nói các đồng nghiệp khác đều cho một hai nghìn, Bạch Liễu cũng nên góp một bao lì xì, một hai nghìn là được.
Lúc này Bạch Liễu vẻ mặt bình tĩnh nói mình không định kết hôn, cho nên sẽ không đưa tiền mừng kết hôn cho người khác, đây là một món đầu tư có đi không có về, bánh bao thịt đánh chó.
Đồng nghiệp mặt đen sì, anh ta bị Bạch Liễu trực tiếp mắng thành chó, ý Bạch Liễu chính là anh ta và vợ là một đôi cẩu nam nữ đúng không! Giận đến mức đồng nghiệp này sau lưng điên cuồng mắng chửi thô tục Bạch Liễu, rủa Bạch Liễu sau này sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Bạch Liễu sau khi biết được không hề cảm thấy tức giận, hắn đúng là không có ý định dưỡng dục đời sau, cho nên câu mắng này chẳng qua là trình bày sự thật khách quan về tương lai của hắn thôi, hắn không cần thiết phải tức giận.
"Cũng không phải nhất định sẽ không, tớ chỉ không đưa tiền mừng cho người lạ." Bạch Liễu nâng cốc bia uống một hớp, "Cậu không phải người xa lạ, chúng ta có qua có lại, tớ cho cậu tiền mừng không tính là đầu tư không hiệu quả."
Lục Dịch Trạm nghe mà có chút uất ức: "Làm sao, cậu còn chuẩn bị đòi lãi tiền mừng hay gì? Nói thật chứ Bạch Liễu, tớ không cần cậu đưa tiền mừng, tớ chỉ là kết hôn vui vẻ, mời cậu tới dùng cơm, bạn của tớ không nhiều, cậu là một người trong đó, cậu tới là tớ vui rồi, với cả bây giờ tình hình kinh tế của cậu cũng không tốt. Không cần đâu."
"Chờ cậu có tiền chúng ta lại nói cái này." Lục Dịch Trạm vừa nói vừa vẫy tay, làm động tác khước từ.
Nếu nói Bạch Liễu bủn xỉn là do thiên tính, Lục Dịch Trạm bủn xỉn chính là do cuộc sống bức bách.
Lục Dịch Trạm là một cảnh sát nghèo, gần đây cuộc sống khá hơn một chút, ít nhất khá hơn Bạch Liễu đang thất nghiệp nhiều, anh thật sự không muốn Bạch Liễu phải bỏ ra số tiền này.
Bạch Liễu nhét một miếng cật vào miệng, đột nhiên nói: "Tớ gần đây một tuần kiếm một trăm nghìn."
"Phụt ——!!!" Lục Dịch Trạm thật sự phun ra, "Cậu đã làm gì?!"
Anh biết Bạch Liễu sẽ không đùa giỡn mình, nói tuần kiếm trăm nghìn chính là tuần kiếm trăm nghìn, cho nên Lục Dịch Trạm thật sự kinh ngạc: "Cậu không thật sự làm gì phạm pháp đấy chứ?! Tớ sẽ đại nghĩa diệt thân tự tay bắt cậu thật đó!"
Lục Dịch Trạm luôn biết đầu óc Bạch Liễu thông minh, nhưng đều dùng hết trí thông minh ở một vài lĩnh vực kì quái, chẳng hạn như thiết kế game kinh dị hoặc là thiết kế một vài tình tiết phạm tội không dấu vết, cho nên biết được Bạch Liễu bỗng một đêm phất nhanh, phản ứng đầu tiên của Lục Dịch Trạm không phải ghen tị, mà là sợ hãi lấy di động ra, cảnh giác chuẩn bị thông báo các đồng nghiệp.
Lục Dịch Trạm biết con hàng Bạch Liễu này ranh giới đạo đức vô cùng thấp, lại thêm chứng cuồng tích trữ tiền, sau khi không còn nguồn thu nhập, Bạch Liễu sẽ làm ra chuyện gì thật đúng là khó mà nói.
"Tớ đổi công việc, cậu không cần căng thẳng, tớ đã hỏi qua, hợp pháp." Bạch Liễu bóc lạc ăn nhóp nhép, "Công việc này thu nhập rất cao, tuy nhiên tương đối nguy hiểm, chẳng qua rất thích hợp với tớ."
"Công việc gì thu nhập cao như vậy?" Lục Dịch Trạm nửa tin nửa ngờ, "Một tuần một trăm nghìn?"
"Emmm, đại khái là bán linh hồn mình cho một tổ chức ngầm, tớ không thể tiết lộ sự tồn tại của tổ chức này." Bạch Liễu sờ cằm suy nghĩ, hắn định dùng một cách diễn đạt không bị cấm để diễn tả những gì mình trải qua trong trò chơi.
"Tớ lên sân khấu biểu diễn, cũng có thể gọi là phát sóng trực tiếp, làm một vài chuyện kiểu bán đứng thân thể và linh hồn, sẽ có một vài thứ hình thù kì lạ tới bắt nạt tớ, sau đó cho người xem xem, có vài người xem xem tớ biểu diễn donate cho tớ rất nhiều tiền, sau đó tớ kiếm được một trăm nghìn."
"..." Trên mặt Lục Dịch Trạm xuất hiện biểu tình mê hoặc, khϊếp sợ, sợ hãi, phức tạp vân vân, cuối cùng dừng ở thương hại, Lục Dịch Trạm đau buồn nhìn Bạch Liễu, "Cậu tới hộp đêm làm, vịt sao, Bạch Liễu?"
(*) làm vịt = bán da^ʍ
Bạch Liễu: "..."
Đợi Bạch Liễu giải thích xong, Lục Dịch Trạm miễn cưỡng tin tưởng Bạch Liễu không phải làm nghề này, nhưng kiên quyết không chịu nhận tiền mừng của Bạch Liễu, anh cảm thấy đây là tiền bán thân của Bạch Liễu! Không thể lấy!
Bạch Liễu: "..."
Nếu Lục Dịch Trạm thích hiểu như vậy, thật đúng là không phải không thể.
Sau cuộc gặp mặt, Bạch Liễu về nhà nghỉ ngơi hai ngày, nộp cho chủ nhà tiền thuê trong nửa năm, đơn giản quét dọn nhà cửa một chút, liền chuẩn bị tiến vào trò chơi.
Mặc dù trò chơi yêu cầu bảy ngày tiến vào một lần, nhưng Bạch Liễu cảm thấy mình cần vào trước thời hạn để tìm hiểu một vài chuyện khác.
Chẳng qua trước khi đi cũng nên ăn một bữa ngon, cho dù chết trong trò chơi ít ra cũng được làm quỷ no, Bạch Liễu nghĩ, xuống dưới nhà mua bát mì hai trứng.
Tay nghề chủ quán mì gần nhà tương đối khá, trong quán mì có đặt một chiếc TV, phía trên bị bắn đầy dầu, Bạch Liễu vừa ăn mì vừa nghe thời sự:
Nữ MC trong TV giọng nói rõ ràng trong trẻo: "Luật sư của kẻ tình nghi tới vụ việc cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết phanh thây một nữ sinh lớp 12 - Lý Cẩu lần nữa tố tụng, nguyên cáo duy trì Lý Cẩu tử hình song chưa đủ chứng cứ, trước mắt đang chuẩn bị mở phiên tòa lần thứ hai ——"
Trên TV, một tấm ảnh kẻ tình nghi hung tợn và một tấm ảnh một nữ sinh mặc đồng phục đang mỉm cười được làm mờ mặt đặt cạnh nhau, trông hoàn toàn không hợp.
Chủ quán mì cũng thấy tin tức này, bác dùng tạp dề lau tay, lắc đầu xúc động: "Tạo nghiệt mà, một bé gái đang yên đang lành thì bị giẫm đạp, nếu tôi là cha mẹ của cô bé này chắc điên mất rồi, vốn sắp phải tử hình, tự nhiên nói chứng cứ không đủ, thấy bảo chứng cứ đột nhiên biến mất, bây giờ trên mạng đang ồn ào lắm."
Nữ MC trên TV vẫn dùng ngữ điệu không hề phập phồng thông báo: "Trước mắt người nhà người bị hại tâm tình dao động nghiêm trọng, đang tụ tập người gây rối ở cửa Pháp viện, các lực lượng liên quan đang tham gia điều tra xử lý."
Video sau lưng MC chiếu một người phụ nữ trung niên bị một đám người ngăn cản, dì tiều tụy đến cơ hồ mất đi hình người, ánh mắt ngập nước, sắc mặt trắng xanh, lấy bàn tay miễn cưỡng lau đi nước mắt, nhưng chỉ một giây sau, nước mắt nước mũi thật vất vả mới lau sạch lại chảy xuống.
Người phụ nữ bị ngăn trước cửa, nhưng dì vẫn phát điên muốn vào cửa Pháp viện, cơ hồ nửa quỳ trên đất gào khóc, tựa như con mẫu thú tê tâm liệt phế kêu gào: "Con bé mới mười mấy tuổi!!!! Vì sao chứng cứ lại không thấy!! Tại sao tất cả chứng cớ chứng minh chuyện tên cầm thú đó làm với Quả Quả lại không thấy!!! Mấy người đang bao che gã đúng không!!"
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên cũng bị mấy người mặc đồng phục của lực lượng an ninh ấn trên đất, thê lương giãy giụa kêu to, quần áo bị giãy đến rách ra.
Người đàn ông chảy nước mắt kêu khóc: "Buông tôi ra!!! Trả lại công đạo cho con gái tôi!!! Trả lại trong sạch của con gái tôi!! Gọi tên súc sinh Lý Cẩu ra đây!! Tôi đã thề trước mộ Quả Quả nhất định phải gϊếŧ chết người xấu báo thù!!"
Video thay đổi, Lý Cẩu xuất hiện bên trong, gã hàm súc đè lại khóe miệng mình, nhưng đắc ý khi phạm tội thành công vẫn từ đôi mắt tràn ra ngoài: "Không làm chính là không làm, chứng cứ trước đó đều là hai người họ hư cấu ra để hại tôi."
"Loại người tốt như tôi." Lý Cẩu lên tiếng, đôi mắt bị làm mờ cộng thêm khóe miệng luôn nhếch lên khiến biểu tình gã có một loại dữ tợn bạo ngược quỷ dị, gã khàn khàn nói nhỏ, "—— ông trời cũng sẽ giúp đỡ, loại người xấu tùy tiện đổ tội cho tôi, mới nên bị đốt chết."
"Thật thê thảm." Chủ quán mì dùng tạp dề lau nước mắt, "Hai người này tôi biết, trước có thuê nhà gần đây, con gái tên Quả Quả, thành tích rất tốt, ngoan ngoãn, không nghĩ tới... Tại sao lại xảy ra chuyện thế này cơ chứ?"
"Đột nhiên chứng cớ biến mất?" Bạch Liễu ăn xong chút mì cuối cùng, hắn nhìn màn hình TV, nhướng lông mày.
Cách xóa sổ một tồn tại khách quan này cùng thủ đoạn 【 cấm ngôn 】 của 【 trò chơi 】 thật tương tự...
"Mộ cô bé này ở đâu?" Bạch Liễu hỏi chủ quán mì, "Chú có số điện thoại của bố mẹ cô bé không?"
Chủ quán mì sửng sốt: "Có thì đúng là có, cháu định làm gì thế Bạch Liễu?"
"Có lẽ cháu có thể giúp họ." Bạch Liễu lau miệng, đặt mười tệ cạnh bát mì, đứng lên.
Chủ quán mì sửng sốt một chút: "Giúp họ? Cháu định giúp thế nào?"
"Dùng một thủ đoạn không chính quy nhưng hợp pháp." Bạch Liễu bình tĩnh đánh giá.
Bạch Liễu đã phát hiện, phương pháp trò chơi trở nên phổ biến rộng rãi chính là kiểu lan truyền, người chơi và người chơi liên tiếp từng người một giống domino, nhìn qua giống như không có gì liên hệ với nhau, thực ra ngầm đều từng có tiếp xúc trong một sự kiện nào đó, rơi vào trạng thái du͙© vọиɠ bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt do bẫy rập 【 trò chơi 】 đặt sẵn, trở thành 【 người chơi 】 bán linh hồn mình cho 【 trò chơi 】 để thỏa mãn du͙© vọиɠ nội tâm bị mất khống chế.
Điều kiện để tiến vào trò chơi là có du͙© vọиɠ mãnh liệt đến mức không để ý sinh tử, tỉ như Bạch Liễu cần tiền không cần mạng.
Nếu Bạch Liễu không đoán sai, rất nhanh, danh sách 【 người chơi 】 sẽ nhiều thêm một đôi cha mẹ thương tâm tuyệt vọng.
【 Lý Cẩu 】 chắc chắn là một người chơi, sử dụng đạo cụ để xóa sổ chứng cứ phạm tội của mình, hành động của 【 Lý Cẩu 】 khiến đôi cha mẹ mất đi con gái yêu quý rơi vào tình cảnh không có được cứu trợ, du͙© vọиɠ báo thù trở nên cực đoan, đạt đến tiêu chuẩn nạp người chơi của trò chơi.
Giống 【 Mộc Kha 】 bởi tim không tốt tùy hứng muốn thể nghiệm sinh hoạt, đoạt lấy công việc của Bạch Liễu, khiến cho Bạch Liễu mất khống chế với khát vọng tiền tài, từ đó tiến vào trò chơi.
Mỗi một người trên thế giới này, giống như con cờ dưới tay 【 trò chơi 】, 【 trò chơi 】 thì như thần linh tùy ý đũa bỡn nhân sinh họ, giống như đang chơi một trò chơi thú vị.
Một 【 trò chơi 】 xảo quyệt tàn nhẫn.