"Kĩ năng cá nhân của tôi." Bạch Liễu suy yếu cười cười với cậu, "Cậu rất hiếu kỳ phải không, có cần tôi biểu diễn kĩ năng thêm một lần cho cậu xem không? Tôi bây giờ giá trị thể lực bằng 0, cậu cho tôi một lọ thuốc khôi phục thể lực tôi biểu diễn thêm một lần cho cậu xem."
"Dĩ nhiên tôi không lấy không thuốc khôi phục thể lực của cậu." Bạch Liễu trò cũ dùng lại, lấy ra tờ tiền một điểm, cười, "Dùng một điểm đối với cậu nhé, thế nào?"
Mục Tứ Thành: "..."
Ha, quỷ mới đổi với anh!
Một phút sau.
【 Hệ thống nhắc nhở: Giao dịch thành lập, kẻ lang thang Bạch Liễu nhận được một lọ thuốc khôi phục thể lực 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành tặng người chơi Bạch Liễu một lọ thuốc khôi phục thể lực, trị giá 180 điểm, có thể khôi phục 90 điểm thể lực của người chơi 】
Mục Tứ Thành thật sự muốn điên rồi, cậu hận không thể gϊếŧ chết con hàng Bạch Liễu đang thong dong khôi phục thể lực này, cậu hung tợn tra hỏi Bạch Liễu: "Anh rốt cuộc làm thế nào! Nơi này cấm ăn trộm cướp bóc! Chỉ cho phép người chơi đổi chác đạo cụ! Anh không thể trộm đồ từ Túi hệ thống của tôi!"
Còn trộm ngay trước mặt cậu! Hai lần!
Trước nay chỉ có Mục Tứ Thành cậu chôm đồ của người khác, đây mẹ nó là lần đầu cậu bị người khác chôm!
"Kĩ năng cá nhân." Bạch Liễu ngửa đầu uống hết thuốc khôi phục thể lực, cảm thấy chân tay có lực rồi, cười tủm tỉm nhìn lướt qua Mục Tứ Thành, "Nếu như cậu cần tôi biểu diễn lần nữa, có thể..."
"Không, không cần." Mục Tứ Thành mặt không biểu tình ngắt lời Bạch Liễu, cậu nếu còn đồng ý con hàng này thêm một lần nào nữa thì cậu chính là thằng ngu.
"A, phí lưu trú tôi nộp hôm qua sắp hết hạn, tôi phải rời khỏi trò chơi." Vương Thuấn lên tiếng chào, chuẩn bị out, thuận tiện nhắc nhở Bạch Liễu, "Bạch Liễu, muốn ở lại đại sảnh trò chơi cần nộp phí lưu trú cho hệ thống, cấp bậc người chơi khác nhau thu phí khác nhau, cấp bậc của cậu cần nộp 100 điểm/ ngày."
"Chi phí nộp của tôi đã sắp hết hạn, tôi out trước, lần sau gặp." Vương Thuấn lễ phép chào Bạch Liễu và Mục Tứ Thành.
"Tôi cũng phải out đây." Mục Tứ Thành xem đồng hồ, nhìn lướt qua Bạch Liễu, "Tôi ở thế giới thực còn có việc, lần sau lại tới tìm anh, Bạch Liễu."
"Lần sau tìm anh chơi trò chơi." Mục Tứ Thành bỗng nhiên lộ nụ cười mỉm không ý tốt, "Những gì hôm nay anh lừa mất của tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả lại, Bạch Liễu."
Nói xong câu này, hai người biến mất trong đại sảnh trò chơi, Bạch Liễu được Vương Thuấn dẫn đường một lần, liền dựa theo đường cũ quay lại cửa đăng xuất, Mộc Kha cả người phát run đang rúc trong góc, gương mặt đầy nước mắt.
Tiểu thiếu gia thật ra dáng dấp tương đối khá, thuộc loại mỹ thiếu niên tinh xảo, dáng vẻ khóe mắt ửng đỏ nước mắt mơ hồ nhu nhược yếu đuối tuyệt đối sẽ khiến các nữ sinh đau lòng hô mama yêu con.
Nhưng Bạch Liễu là một nhà thiết kế game chỉ biết đến tiền, hắn đem lượng tình thương của mẹ không nhiều của mình cho hết tiền và boss kinh dị, thiếu cộng tình với vẻ ngoài của nhân loại, muốn đánh động hắn ít nhất cần xinh đẹp cấp bậc Siren vương.
Bạch Liễu ngồi xổm xuống, Mộc Kha cảnh giác lui về sau một chút, lông tơ cả người dựng đứng lên, hốc mắt còn ngấn lệ, biểu tình cậy mạnh: "Cút ngay!"
"Lần đầu, không đúng, lần thứ hai gặp mặt, Mộc tiểu thiếu gia." Bạch Liễu vừa mở miệng Mộc Kha liền hoàn toàn ngây dại, có chút kinh ngạc nhìn Bạch Liễu nửa ngồi xổm trước mặt, nước mắt chảy xuống má, cậu nấc lên một cái, không quát Bạch Liễu "cút" nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Bạch Liễu không tha.
Mộc Kha biết âm thanh này, vào thời điểm cậu sắp chết đã cứu mạng cậu, là người cậu bán đi linh hồn, dùng 200 điểm dễ như trở bàn tay đốt sạch đám quái vật muốn gϊếŧ cậu, là ma quỷ tự xưng là kẻ lang thang bần cùng.
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Mộc Kha: "Cậu đã thấy tôi lần hai, nhưng xem ra cậu không nhớ tôi, không sao, bây giờ quan hệ của chúng ta đã đổi mới hoàn toàn."
"Mộc Kha, lần đầu gặp mặt, tôi là người giữ quyền sở hữu linh hồn cậu, Bạch Liễu." Bạch Liễu vươn tay với Mộc Kha.
Cách cực kỳ lâu, Mộc Kha mới như bị kiềm chế đến mức tận cùng khóc lên, cậu chợt xông về trước ôm chặt lấy Bạch Liễu, nước mắt vốn ngưng lại trào ra, Mộc Kha như đứa nhỏ thật vất vả mới thấy bố mẹ vậy, khóc đến không thở được:
"Sao anh giờ mới đến huhu!!!"
Một khắc kia, Mộc Kha cho rằng mình ôm một tên ma quỷ không thể không dựa vào khi đến bước đường cùng, rất lâu sau, Mộc Kha mới biết, hóa ra cậu đang ôm thần linh ngụy trang thành ma quỷ.
Cậu dâng cho Bạch Liễu tín ngưỡng và linh hồn, Bạch Liễu ban cho cậu trái tim và tân sinh.
Bạch Liễu mang theo tiểu thiếu gia log out khỏi trò chơi, địa điểm là tại nhà Bạch Liễu.
Thời gian ra ngoài tầm nửa đêm, đôi mắt tiểu thiếu gia không khác gì con suối, khóc ước chừng nguyên buổi tối, khóc đến mức tự ngất đi luôn, còn gắt gao nắm tay áo sơ mi của Bạch Liễu không buông, Bạch Liễu chỉ cần nhắc đến "về nhà" là tiểu thiếu gia có thể khóc tung nóc, sống chết không muốn về, nói cậu đã bán linh hồn cho hắn rồi, hắn sao có thể đuổi cậu đi!
Hùng hồn đầy lý lẽ.
Bạch Liễu cảm thấy đây là hiệu ứng chim non mà thôi, khiến tiểu thiếu gia sinh ra cảm giác an toàn với Bạch Liễu vốn nên đóng vai người xấu, trong thời gian ngắn nếu Mộc Kha không thể tỉnh lại từ trong sợ hãi, cậu sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà Bạch Liễu.
Nhưng Bạch Liễu không muốn Mộc Kha ở lại nhà mình.
Lý do vô cùng đơn giản, tiểu thiếu gia khóc lên rất phiền.
Vì vậy sau khi Mộc Kha ngủ khoảng năm phút Bạch Liễu liền gọi điện thoại thông báo cấp trên dẫn sếp lớn tới đón cậu con trai đang ở lỳ nhà hắn không đi.
Thời điểm cấp trên nhận được điện thoại của Bạch Liễu kinh ngạc đến suýt tạt cà phê vào máy tính.
Ông không thích cấp dưới Bạch Liễu cho lắm, chủ yếu là khi Bạch Liễu thiết kế game rất có ý nghĩ của riêng mình, mỗi lần ông bảo cho thêm yếu tố nào đó phù hợp xu hướng thị trường, Bạch Liễu sẽ trực tiếp nói thiết kế trò chơi đã đầy, tăng thêm tình tiết dễ có BUG, không thêm.
Thật ra thêm không thêm không phải chuyện gì to tát, cũng không bắt buộc phải thêm, nhưng cấp trên rất không thích thái độ không nghe lời của Bạch Liễu, bảo làm thì làm đi, kiếm cớ đến lắm, cứ như cao quý lắm vậy.
Bây giờ đến phiên ông phải làm công việc của Bạch Liễu, người xoi mói biến thành Mộc Kha, Mộc Kha một ngày ba bốn ý tưởng, hành hạ đến mức cấp trên không ngừng kêu khổ, có lần ông bảo không thể thêm không thể đổi, Mộc Kha liền cười lạnh, nếu ông không nghe lời, tôi có thể đổi một người biết nghe lời hơn ngồi vị trí của ông.
Chức vị dưới mông cấp trên tràn ngập nguy cơ, thật vất vả tiểu thiếu gia mới đi chơi ở đâu không biết biến mất một ngày, không ngờ lại xuất hiện tại nhà Bạch Liễu!
Cấp trên không nhịn được suy nghĩ nhiều, Bạch Liễu và tiểu thiếu gia, rốt cuộc có quan hệ gì... Nghĩ nhiều vô ích, ông hiện tại là cấp trên trên danh nghĩa của Mộc Kha, trên thực tế là bà vυ" của cậu, tất nhiên phải tới đón người.
Thời điểm cấp trên đến nhà Bạch Liễu, Mộc Kha còn đang ngủ, cấp trên thấy Bạch Liễu thì có chút chột dạ lúng túng, Bạch Liễu ngược lại không có cảm giác gì, hắn trước khi ra ngoài đã dùng điểm đổi một trăm nghìn tệ, điểm trò chơi còn rất đáng giá, tỉ lệ đổi nhân dân tệ là 1000:1, tức là 100 điểm có thể đổi 100.000 tệ.
Trong tay có tiền, Bạch Liễu nhìn ai cũng ôn hòa nhã nhặn, coi như thấy ông cấp trên chẳng hiểu gì cứ thích hoa tay múa chân, Bạch Liễu vẫn rất có lễ phép mở cửa mời vào, nói: "Mộc Kha còn đang ngủ, tối hôm qua cậu ấy khóc cả đêm, vừa ngủ xong, anh không nên gây ra tiếng ồn đánh thức cậu ấy."
Ý của Bạch Liễu vốn là Mộc Kha mà tỉnh tiếp tục khóc hắn sẽ rất đau đầu, nhưng Mộc Kha đang ôm áo sơ mi của Bạch Liễu (Bạch Liễu trực tiếp cởϊ áσ sơ mi cho Mộc Kha), không có cảm giác an toàn rúc thành một đoàn trên giường, đuôi mắt chóp mũi hiện đỏ, trên người có vài vết bầm tím khả nghi (di chứng sau trò chơi), hợp với câu nói của Bạch Liễu —— cấp trên thật thà đón nhận lượng tin tức khủng bố đập thẳng vào mặt, cứng đờ "Ừ" một tiếng.
Hóa ra Bạch Liễu và Mộc Kha có loại quan hệ này!! Bạch Liễu sao không nói sớm với mình chứ hả! Nói sớm mình đuổi ai cũng không đuổi Bạch Liễu a a a!
"Không, không bằng để Mộc Kha tiếp tục ngủ chỗ cậu đi, Bạch Liễu." Cấp trên thật ra cũng không dám đánh thức Mộc Kha, tính xấu khi rời giường của tiểu thiếu gia rất lớn, ngủ trưa bị đánh thức còn nổi giận, càng không cần nói đến sau một đêm dày vò như thế.
Hơn nữa cấp trên cũng cảm thấy rất kì lạ, Bạch Liễu dày vò tiểu thiếu gia trên giường thành như vậy, làm xong liền gọi ông tới đón đi, cảm giác có chút tra...
Bạch Liễu dĩ nhiên từ chối: "Không muốn, mang cậu ấy đi, cậu ấy khóc rất phiền."
Cấp trên: "!!!"
Quá tra! Loại lời nói tra đến nhân thần cộng phẫn thế này Bạch Liễu sao có thể nói ra một cách nghiêm trang như vậy!
Mộc Kha bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, lông mi cậu run rẩy hai cái, vẫn chưa tỉnh hẳn, theo bản năng ôm chặt áo sơ mi trong ngực, nhỏ giọng nỉ non: "Bạch Liễu..."
Cấp trên thấy một màn này biểu tình càng thêm một lời khó nói hết, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu hoàn toàn không có cảm giác gì, lúc hắn không đồng ý với ý kiến của cấp trên ông ta toàn dùng ánh mắt này nhìn hắn, Bạch Liễu đã sớm thành thói quen.
Hắn rất bình tĩnh gọi: "Mộc Kha, dậy đi, có người tới đón cậu."
Mộc Kha chậm rãi tỉnh lại, vừa thấy cấp trên đứng ở mép giường liền hiểu Bạch Liễu gọi người tới đón cậu về.
Mộc Kha phản ứng rất kịch liệt, cậu theo bản năng muốn bắt lấy tay Bạch Liễu, rất chán ghét nhìn cấp trên nóng nảy mắng, nhe răng nhếch miệng tựa một con mèo bị kéo đến nơi mình không thích: "Đi ra! Tôi không về, tôi phải ở chỗ này!"
"Đây là nhà tôi." Thái độ Bạch Liễu vẫn nhàn nhạt, hắn tránh khỏi tay Mộc Kha, "Mà tôi không cho phép cậu ở đây, Mộc Kha, trở về."
Mộc Kha cả người cứng đờ, cậu quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu, muốn bắt lấy tay Bạch Liễu lại chỉ tóm được không khí, hốc mắt Mộc Kha bắt đầu ửng dỏ, "Bạch Liễu, tôi sẽ biết điều, anh đừng đuổi tôi đi..."
"Tôi đang lấy quan hệ giữa hai chúng ta để ra lệnh cho cậu, Mộc Kha." Bạch Liễu rất bình tĩnh nói: "Cậu không có quyền từ chối."
Bạch Liễu thật ra có thể hiểu Mộc Kha vì sao không muốn đi, du͙© vọиɠ cầu sinh của người này rất mãnh liệt, Bạch Liễu cứu cậu trong tình huống nguy cấp, khiến Mộc Kha trong tiềm thức liền viết một dấu bằng giữa 【 ở bên cạnh Bạch Liễu 】 và 【 có thể sống tiếp 】, thay vì nói Mộc Kha hiện tại ỷ lại Bạch Liễu, không bằng nói Mộc Kha cảm thấy sợ hãi với hoàn cảnh 【 không có Bạch Liễu bảo vệ 】.
Nước mắt Mộc Kha chảy xuống, cậu cắn môi dưới nhìn Bạch Liễu rất lâu, rốt cuộc thuận theo xuống giường, sắc mặt tái nhợt cả người run rẩy đứng sau lưng cấp trên, hai chữ sợ hãi cơ hồ treo trên mặt.
Bạch Liễu nhìn Mộc Kha như vậy, cảm thấy cần phải có dẫn dắt ở một trình độ nào đó với người chơi mình sở hữu linh hồn, giống như hệ thống đã làm với người chơi.
"Mộc Kha, nếu cậu tiếp tục yếu ớt như vậy, không thể thoát khỏi tôi để sinh tồn, trở nên có giá trị với tôi," Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Thì tôi sẽ rất nhanh vứt bỏ cậu, hiểu không? Tôi có thể có rất nhiều người khác giống cậu, nhưng cậu chỉ có mình tôi mà thôi."
"Tôi, tôi biết." Mộc Kha môi trắng bệch, nhẹ giọng đáp lại, cậu cúi đầu lau nước mắt, khống chế không cho giọng mình có vẻ nức nở, "Tôi sẽ cố gắng trở nên hữu dụng với anh."
Cấp trên vây xem toàn bộ quá trình vẻ mặt WTF, cảm thấy mình đang xem tuồng kịch lãnh khốc vô tình chân đạp n thuyền tra công x yếu đuối tiểu thiếu gia tiện thụ. Bộ mặt vì quá chấn động mà rơi vào trạng thái chết máy, ông hơi sợ hãi nhìn Bạch Liễu.
Bạch Liễu còn dám nói chuyện với tiểu thiếu gia Mộc Kha kiểu này á! Cậu ta rốt cuộc có thân phận gì!
Mộc Kha đi theo cấp trên đang hoảng hoảng hốt hốt ra cửa, cấp trên không nén được tò mò hỏi ra miệng, "Cậu Mộc, cậu và Bạch Liễu có quan hệ gì thế?"
"Quan hệ?" Ánh mắt Mộc Kha trống rỗng, cậu lẩm bẩm, "Tôi thuộc về anh ấy, anh ấy có linh hồn tôi, là chủ nhân của tôi."
Cấp trên: "...."
Hai người đang chơi trò gì kì vậy hả!
Không nghĩ tới Bạch Liễu trông thanh tú thế, ngấm ngầm lại là cao thủ SM, hơn nữa còn là S đỉnh cấp, điều giáo đại thiếu gia ngạo kiều như Mộc Kha thành mèo nhỏ ngoan ngoãn dễ bảo...
Cấp trên rùng mình một cái, ông run lẩy bẩy khóc không ra nước mắt dẫn Mộc Kha đi.
—— cảm giác mình vừa sa thải một người rất khó lường.
——————
Sau khi Mộc Kha đi rồi, Bạch Liễu mở máy tính Mộc Kha bồi thường trước đó cho hắn, bắt đầu tìm tòi tin tức liên quan tới 《 Thị trấn Siren 》.
Search đi search lại, thử đủ mọi từ khóa, cộng thêm cả tên của Lucy, Andrey, Jeff đều không tìm được tin tức liên quan, Bạch Liễu xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, như có điều suy nghĩ —— xem ra trò chơi quả thực là sản vật không có thật, nếu nó chỉ là giả tưởng ——
Bạch Liễu ánh mắt âm trầm dùng ngón trỏ móc ra một sợi dây treo trên cổ, một đồng tiền xu lủng lẳng treo trên dây, đây là hệ thống quản lý trò chơi của hắn, Bạch Liễu đặt trên mu bàn tay tung nghịch vài cái, đồng tiền không có bất kì phản ứng gì, không bắn ra màn hình trò chơi, ánh mắt hắn hơi suy tư.
—— nếu trò chơi hoàn toàn là giả tưởng, vật này đi theo hắn về hiện thực bằng cách nào?
Hơn nữa, Bạch Liễu nghịch nghịch đồng tiền xu, đồng tiền tách ra khỏi một cái vảy mỏng như cánh ve, một chiếc vảy cá nửa trong suốt cũng được xuyên qua dây treo trên cổ Bạch Liễu, khi bám vào đồng tiền thì hơi tỏa ánh sáng nhu hòa.
Bạch Liễu sau khi đi ra mới ý thức được, trên cổ mình đột nhiên nhiều thêm một chiếc vảy, nếu không đoán sai, đây chính là đạo cụ 【 Nghịch lân của Siren vương 】, chính là không biết tại sao, dưới tình huống hắn không lấy đạo cụ ra khỏi Túi, lại có thể theo hắn ra khỏi trò chơi.
Cân nhắc đề nghị của hệ thống về đạo cụ —— 【 vảy cá đại diện cho câu trả lời của Siren vương đối với sự yêu thích của bạn, hi vọng bạn có thể đeo thường xuyên 】, Bạch Liễu sau khi đeo một đêm không phát hiện gì bất thường, liền cứ để nó vậy.
Đây cũng là chỗ Bạch Liễu đang suy nghĩ, nếu trò chơi giả tưởng hóa thành một thứ tương tự như cung điện ký ức trong ý thức của người chơi thì rất không hợp lý, bởi đồng tiền và vảy cá có tồn tại trong thực tế, trò chơi hẳn cũng là một tồn tại chân thực khách quan.
Tồn tại thì sẽ có dấu hiệu, nhưng Bạch Liễu không phát hiện bất kì dấu vết nào của trò chơi trên internet, điều này rất kì quái.
Bởi vì lần này trừ Bạch Liễu, nhất định có người chơi khác vào trò chơi, một đợt người mới có tận một trăm người, chỉ cần có một hai người sống sót ra ngoài tùy tiện đăng một thread hay là status, tại thời đại số số liệu lưu thông cực nhanh hiện nay, Bạch Liễu sẽ tra được, nhưng Bạch Liễu hoàn toàn không tìm thấy bất cứ thứ gì tương tự như trò chơi.
Đồ vật tồn tại nhất định để lại dấu vết... Bạch Liễu suy nghĩ, nguyên nhân không có dấu vết ——
Chỉ có thể là dấu vết bị xóa.
Bạch Liễu mở weibo, soạn một status có trình bày nội dung cụ thể của phó bản 《 Thị trấn Siren 》, bấm đăng, kết quả hắn tận mắt nhìn thấy bài weibo hắn đăng lên dần dần nhạt màu đi rồi biến mất không thấy.