Chương 47: Bút Tiên Kinh Hồn (16)

Nói rồi, cô nhanh chân chạy về phía thư viện.

Lần trước cô tự mình đi tới thư viện, cho dù đã cách cả tháng nhưng đường đi vẫn nhớ rõ ràng như in.

Tuyết đã nhỏ lại, nhưng gió thì lớn hơn, lẫn trong tiếng gió là những tiếng hét biến dạng, nghe vô cùng kỳ quái.

"Nhan Ngôn, Viên Viên... hai người ở đâu vậy? Đừng chạy nữa! Đừng chạy, đừng chạy..."

Mặc dù hai người bị gọi tên vẫn chưa hiểu tại sao người tên Bình Bình trong ký túc xá lại hoàn toàn không tồn tại, có phải là ý mà họ hiểu không, nhưng khi nghe thấy thứ gì đó phía sau vừa khóc vừa rống gọi họ, cũng thấy rất may mắn vì vừa rồi không hồ đồ chạy ra đáp lại.

Chỉ là Bình Bình trong ký túc xá vừa nãy rốt cuộc là thứ gì, có phải thứ bây giờ đang đuổi theo họ không?

Đường Viên Viên suy nghĩ một chút, chỉ thấy đầu óc rối bời, quyết định không làm khó chỉ số thông minh vốn không cao của mình nữa.

Cô ấy lắc lắc đầu, chạy thêm hai bước, nhìn Hòa Quang đi trước mà trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Nói ra thì cũng lạ, Hòa Quang cõng một người nhưng vẫn đi nhanh và vững hơn bọn họ.

Mạc Lưu Oánh để ý thấy vừa đi nhanh Hòa Quang vẫn quan sát xung quanh, như phòng ngừa nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, lại vừa chú ý xem có người nào bị tụt lại hay không.

Phát hiện này khiến Mạc Lưu Oánh có chút tò mò và để ý đến Hòa Quang, cô ấy không khỏi nghĩ tới một từ, mạnh mẽ.

Trước kia từ này với cô ấy rất trừu tượng, hình như chỉ có trong những bộ phim hoạt hình hồi nhỏ, nhân vật chính luôn nhiệt huyết, dũng cảm, mới có thể khiến cô ấy nghĩ tới từ ngữ có phần ngây ngô khi dùng trong cuộc sống thực tế.

Nhưng nếu thực sự dùng từ này để mô tả một con người, trong tình thế nguy hiểm vẫn bình tĩnh đối mặt, không quên chăm sóc đồng bạn, thì quả thực rất thích hợp.

Mạc Lưu Oánh nhìn thư viện ngày một gần hơn trong tầm mắt, khẽ mỉm cười.

Chuyện lần trước, cô ấy và Thẩm Mộng Trạch không hẹn mà cùng dùng thái độ lạnh nhạt nhất để đáp lại người đồng bạn đã cùng nhau vượt qua đêm khó quên này.

Là chống lại sự tò mò có thể mang đến phiền phức, cũng là để bảo vệ Hòa Quang.

Bọn họ là cùng một loại người, chán ghét sự tò mò mà người khác đối xử với những kẻ dị loại, cũng biết trước những người bình thường một khi dính dáng tới loại năng lực siêu nhiên này sẽ khó có kết thúc tốt đẹp.

Chỉ là lần này người được bảo vệ không phải đứa trẻ phiền phức tò mò quá mức, cũng không phải đóa hoa yếu đuối mong manh.

Nếu Hòa Quang thực sự là lần thứ hai đối mặt với loại nguy hiểm và phiền phức này, thì cô quả thực là một người có khả năng thích ứng rất mạnh.



Thư viện vẫn giữ nguyên dáng vẻ như một tháng trước.

Từ khi A Lâm và Tiêu Cẩm rời đi, nơi đây không còn loại âm khí bất thường đó nữa, sàn nhà cũng phủ một lớp bụi dày.