Chương 16

*Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên và có thể làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.*

Đừng ai hỏi vì sao Hạ Y vào được đây. Cô khẳng định là vẫn phải leo từ cửa sổ, chỉ là phòng nhị công chúa Phụng Luân ở có hai cửa sổ, một cái hướng thẳng ra đối mặt với tường thành xây quanh phủ là Hạ Y dùng để làm "cửa ra vào", một cái hướng ra hậu viện, phù hợp để ngắm trăng hưởng gió từ trong phòng, là nơi Phụng Luân đang đứng.

"Hạ tướng quân?" Chàng cứng ngắc quay lại, khàn khàn gọi.

"Là ta." Hạ Y duy trì âm lượng vừa đủ, cười nhẹ, "Ngươi sao lại đứng ngốc một chỗ thế kia? Là đang ngắm trăng..."

Chữ "à" còn chưa kịp nói ra, Hạ Y đã bị một thân mảnh khảnh dùng sức ôm lấy.

Nam tử ở đây lực thật yếu như nữ nhân, mặc dù Phụng Luân có dùng hết sức, đối với Hạ Y chỉ như hai vị bằng hữu thân thiết ôm chào nhau, tuyệt không khó chịu.

"Phụng Luân? Ngươi..." Vừa bị nữ chính ngược?

"Cho ta... ôm một lúc được không...? Xin ngài." Phụng Luân có chút khổ sở, hai chữ cuối phát ra đầy hèn mọn, chỉ khiến người nghe cảm thấy đau lòng. Chàng không hiểu nổi, lần nào cũng vậy, trong lúc bản thân cô đơn nhất, người xuất hiện bên cạnh mình đều là nữ tử này.

Mà khi ôm cô, cảm nhận được sự hiện hữu kỳ lạ của cô, đáy lòng chàng lại như được sưởi ấm, nỗi chua xót vơi đi mấy phần, khiến chàng có chút mê luyến.

Lý do vì sao chàng cảm thấy như vậy, Phụng Luân mờ mịt không biết.

[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ +5! Độ hảo cảm hiện giờ là 75! Kí chủ cố lên!]

Hạ Y nhờ tiếng thông báo của Song Nhị hồi thần lại, bất đắc dĩ thở dài, để mặc cho Phụng Luân ôm. Hai tay cô rủ xuống, không có đáp lại chàng.

Hai người duy trì tư thế này thật lâu sau, Phụng Luân vẫn chưa chịu buông ra, mà chân Hạ Y đã bắt đầu thấy mỏi mỏi.

"Phụng Luân..."

"Ừm?"

"Chân ta mỏi."

Phụng Luân lúc này mới nhận ra mình đã ôm quá lâu, lúng túng buông ra, nhích người: "Cái đó, ngài trước ngồi đi."

Hạ Y gật đầu, nhưng cô không có đi đến bàn, mà lại bước thẳng đến thản nhiên ngồi lên giường Phụng Luân.

Phụng Luân: ???

"Hạ tướng quân?" Chàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô đầy nghi hoặc.

"Tới!" Hạ Y vỗ vỗ tay xuống giường gấm. "Ngươi cần đi ngủ."

Phụng Luân muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt sáng rực không cho phép chàng từ chối của Hạ Y, chỉ có thể thuận theo.

Chàng từ tốn đi lại giường, vừa mới ngồi vào mép giường liền bị Hạ Y dùng tay đẩy ngã ra đệm.

Phụng Luân: "!!!"

Hạ Y mặt lưu lại nụ cười không cảm xúc, noí: "Ngủ."

"Ta chưa..." Chàng mới nằm xuống thôi mà, còn chưa muốn cũng chưa thể ngủ đâu!

"Nhắm mắt lại. Mở mắt, ta có thể sẽ đánh ngất ngươi nha." Hạ Y chững chạc đàng hoàng nói.

Phụng Luân: "..." Có ai dỗ người khác ngủ như cô không!

Hạ Y cảm thấy 75 điểm hảo cảm hôm nay như thế là đủ, không thể tăng hơn nữa, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện, ép ngủ Phụng Luân.

Phụng Luân giật giật khóe môi, hừ hừ nhắm mắt, quay mặt vào bên trong, không để Hạ Y nhìn mình.

Ban đầu còn là miễn cưỡng nhắm mắt, nhưng rất nhanh hô hấp dần đều đặn.

Hạ Y nhẹ nhàng kéo chăn lên trùm lấy vai Phụng Luân, đứng dậy (leo cửa sổ) ra về.