Chương 14-1: Trường tiểu học 1

Ngày thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng, Thu Ngữ đã thức dậy, cùng Ân Diệc rửa mặt ăn cơm đơn giản xong, sau đó liền chuẩn bị đi đến trường học bên kia nhìn xem tình huống.

Nhà Thu Ngữ cách trường tiểu học cũng không quá xa, nhà Thu Ngữ ở mặt bắc thôn, trường học ở chân núi phía nam, ở giữa cần đi qua mười mấy hộ gia đình, con đường nhỏ quen thuộc ban đầu hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Phòng ốc hai bên đường, ngoại trừ mấy cái mới xây gần đây dùng nguyên liệu tốt, còn phần lớn phòng ốc cũ đều đã sập, liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng có hơi giống một thôn bị phá bỏ di dời.

Mấy căn nhà còn tính hoàn hảo đều đóng chặt cửa, cũng không biết có người ở bên trong hay không? Trong lòng Thu Ngữ có thêm hiểu biết mới về tình huống trong thôn, nói thật, tình huống nơi này so với trong tưởng tượng của cô còn thảm hơn một chút.

Mắt thấy sắp đi tới cửa trường tiểu học, mấy con chó đứng canh gác ở cửa lớn, phát ra tiếng sủa, Mặc Mặc và Thỏ dưới chân cũng bày ra tư thế tiến công.

Tiếng chó sủa đưa tới chú ý, trong sân có mười mấy người thừa dịp buổi sáng thời tiết còn tính là không tồi đi ra ngoài quét sân thể dục, còn có một ít gà vịt ngỗng chạy tứ tán trên sân, thậm chí còn có cả dê bò đang uống nước ở trong hố.

Ông Nhị, người có bối phận tối cao trong thôn cũng đang ở trong đó, ông lão đã hơn 80 tuổi, nhưng tinh thần vẫn luôn rất tốt, thân thể cũng thực cứng cỏi, cách cổng trường thấy được hai người Thu Ngữ, chạy nhanh đi làm người mở cửa.

Mấy con chó đều bị chủ nhân gọi lại, không tiếp tục nhào lên trước nữa, Mặc Mặc và Thỏ bị Thu Ngữ cùng Ân Diệc mỗi người một con ôm ở trong lòng ngực, hai con mèo được ôm cũng không có thả lỏng cảnh giác, đôi mắt màu đỏ đồng nhìn khắp nơi.

“Cụ, chúng cháu đã trở lại.” Thu Ngữ cười bước nhanh tiến lên, vừa cung kính vừa thân cận với ông lão cơ trí, nhanh nhẹn trước mặt.

Lại nói tiếp, ông Nhị cũng là thân thích nhà họ Thu, chỉ là năm đó có chút nội tình nên ở rể cho Lý gia, đây cũng là lý do vì sao Thu Ngữ gọi ông là cụ.

Khi còn nhỏ Thu Ngữ chính là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không giống bọn nhỏ dơ hề hề trong thôn, cô luôn luôn sạch sẽ, ông Nhị cũng phá lệ thích Thu Ngữ, chỉ là bởi vì thân thích Lý gia đã nháo ra rất nhiều chuyện, sau liền càng ngày càng xa cách.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, về nhà liền an tâm.” Đôi tay che kín nếp nhăn của ông lão không khỏi có chút run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Vâng, đi ra ngoài một chuyến mới phát hiện, nhà mình vẫn là tốt nhất.” Thu Ngữ nhìn những gương mặt quen thuộc chậm rãi tụ lại đây, tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, đây là điều mà ở khu an toàn bên kia không có.

Thu Ngữ đang nói chuyện với ông lão, nhóm các cô, các chú vây quanh bên người đều có chút nôn nóng muốn nói lại thôi, ngại với bối phận của ông Nhị nên không dám dễ dàng mở miệng, nhưng chung quy vẫn có người không nhịn được, hỏi ra.

“Tiểu Ngữ, bên ngoài thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, có chút vội vàng cất tiếng hỏi, con gái hắn đi theo nhà con rể đến khu an toàn, hắn thật sự lo lắng.

Tuy rằng trước kia con rể đối xử với con gái rất tốt, nhưng đi ra ngoài trời cao hoàng đế xa, cũng không có điện thoại để gọi, sao có thể khiến cho người ta không lo lắng được.

“Đúng vậy, đúng vậy, bên ngoài rốt cuộc thế nào? Không phải nói khu an toàn rất tốt sao?” Các nữ nhân cũng bắt đầu không nhịn được cùng nhau hỏi lên, trong lúc nhất thời ồn ào giống như chợ bán thức ăn.