Chương 13-3: Gặp chú Lý 3

Mắt thấy đã tới buổi tối, thời tiết bắt đầu trở lạnh, hai người sau đó mới thu thập trở lại xe Phòng Xa, chờ vui sướиɠ sau khi về nhà được bình tĩnh lại, hai người mới nhớ tới tựa hồ bọn họ đã quá mức sốt ruột.

Căn nhà này kiểu dáng như thế nào, người trong thôn đều biết, bọn họ vừa trở lại một đêm, trong ngoài liền thay đổi lớn, thật là chỉ lo cao hứng, xem ra ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, không thể để người khác vào nhà, chờ thêm một hai tháng liền nói là chính mình trang hoàng.

Dù sao Ân Diệc vốn dĩ cũng biết nhiều việc, hơn nữa họ đã đi ra ngoài vài tháng, đảo cũng có thể lừa gạt được, huống chi Ân Diệc cũng không cảm thấy hắn sẽ dễ dàng cho người khác vào nhà.

Hai người rửa mặt, ăn uống no đủ liền đi ngủ sớm, mà một mặt khác, Lý Toàn Cương tuần tra xong về tới trường tiểu học bên kia, cũng nói cho mọi người tin tức Ân Diệc và Thu Ngữ trở về.

Trong thôn có trên dưới một trăm người, buổi tối đều tụ ở trong một phòng học lớn, mỗi người đều ôm đệm chăn, trên mặt đất cách mỗi một khoảng liền có một đống lửa, phương tiện cho mọi người sưởi ấm.

Phòng học trong trường có không ít, văn phòng cũng rất nhiều, hơn hai mươi gia đình đều là mỗi nhà phân một văn phòng nhỏ, các người già còn lại thì lựa chọn một phòng học, ở cùng một chỗ để phương tiện chiếu cố lẫn nhau.

Ban ngày đi làm việc, buổi tối đều tập trung ở trong phòng học lớn nhất này, cùng nhau ngủ, tiết kiệm củi lửa, cho dù phụ cận có núi rừng, nhưng một đám già yếu bệnh tật, một khi gặp phải động vật biến dị cũng không phải đùa giỡn.

Cùng nhau ngủ cũng có thể bảo trì độ ấm rất tốt, gặp được nguy hiểm gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng thuận tiện có chuyện gì mọi người cùng nhau thương lượng, rốt cuộc chỉ có những người này ở đây, cũng không có xảy ra việc gì quá đáng.

Ngày thường có lẽ mọi người có chút tâm tư của chính mình, nhưng ở trước mặt cái mạng nhỏ, mọi người đều lựa chọn đồng cam cộng khổ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trí tuệ người già bày ra cũng không thể coi khinh.

“Thằng nhóc cứng đầu và Thu Ngữ thật sự đã trở lại sao? Có nói bên ngoài như thế nào rồi không?” Một ông lão râu hoa râm ngồi ở chính giữa trước đống lửa nhìn Lý Toàn Cương ở đối diện.

“Ông Nhị, bên ngoài chỉ sợ rất không tốt, khu an toàn kia......” Lý Toàn Cương kể lại những gì Ân Diệc đã nói cho hắn, bao gồm cả việc thân mình Thu Ngữ không tốt, Ân Diệc cũng là không có biện pháp mới trở về muốn tự cấp tự túc.

“Ai, lúc trước bọn họ đi, tôi còn tưởng rằng có thể sống tốt hơn một chút, nào biết.” Ông lão còn chưa nói dứt lời, nhưng mọi người đều hiểu.

“Bên ngoài phân tranh cũng nhiều, ăn uống đều rất khó kiếm, còn không bằng chúng ta ở đây có chỗ trồng rau, có thể tự cung tự cấp.” Lý Toàn Cương nghe quân đóng trên núi nói qua tình huống bên ngoài, cộng thêm lời Ân Diệc nói, càng thêm cảm nhận sâu sắc sự nghiêm trọng của tình huống bên ngoài.

“Ông Nhị, Ân Diệc nói ngày mai sẽ lại đây gặp mọi người, đến lúc đó ông có thể hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút.” Lý Toàn Cương biết ông Nhị là lo lắng cho gia đình đứa cháu đi khu an toàn, nhưng Lý Toàn Cương lại cảm thấy, người một nhà kia chết mới tốt.

“Cũng tốt, trở lại tổng sẽ không chết đói......” Ông lão thấp giọng nỉ non, mặt sau không biết là nói gì.

Mọi người chung quanh vốn đang thấp giọng thảo luận gì đó, đột nhiên đều im bặt, trong lúc nhất thời không khí trong phòng đều yên lặng.