Chương 14-2: Trường tiểu học 2

“Được rồi, đều an tĩnh cho ta.” Ông Nhị hung hăng gõ gõ cây gậy trong tay xuống mặt đất, lạnh giọng ngăn mọi người mồm năm miệng mười, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng mọi người vẫn đều an tĩnh xuống.

“Tiểu Ngữ, cháu cũng đừng trách bọn họ, bọn họ cũng đều là lo lắng cho các thân nhân.” ông Nhị lời nói thấm thía, cũng có không ít người bỏ vợ bỏ con, vứt bỏ cha mẹ, nhưng chung quy vẫn là thân nhân, luôn hy vọng đối phương có thể sống tốt một chút.

Thu Ngữ biết người già càng lớn tuổi tâm càng mềm, đối với những người ở trong thời điểm nguy cơ vứt bỏ thân nhân, Thu Ngữ đều khinh thường, nếu bọn họ vẫn biết chính mình không tốt, Thu Ngữ còn tính bọn họ có hơi chút đảm đương, nhưng có rất nhiều người không muốn thừa nhận chính mình ích kỷ, cũng cảm thấy chính mình không có làm sai.

Ân Diệc đứng ở một bên không nói gì, hắn cũng không định nói cho họ, những kẻ táng tận lương tâm lúc trước, hơn phân nửa đều đã chết ở trong vài lần bạo động ở khu an toàn, còn có người chết trên đường ra ngoài sưu tầm vật tư.

Ân Diệc cũng chính tay giải quyết mấy người trẻ tuổi cùng thôn, không phải hắn tàn nhẫn, mà là mấy người kia đánh chủ ý tới trên người Thu Ngữ, làm cho bọn họ chết thống khoái đã là hắn nhân từ.

Chỉ là những việc này Thu Ngữ không biết, Ân Diệc đều chỉ chọn thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ xuống tay, Mặc Mặc và Thỏ cũng đều có công.

“Khu an toàn bên kia chỉ cần chịu khó làm việc vẫn có ăn, cháu thân thể không tốt, khoảng thời gian trước lại bị thương, anh Ân Diệc không chiếu cố được, sợ cháu có nguy hiểm, đành phải trở lại.” Thu Ngữ nói ra lý do thoái thác đã thảo luận tốt cho họ nghe, không đề cập đến sự sống chết của những người đó cùng tính nguy hiểm trong công tác ở khu an toàn.

Khu an toàn nhiều người như vậy, dù có thể gieo trồng cũng không thể nuôi sống hết, người bị virus ăn mòn, rất nhiều đều đã bệnh chết, thật vất vả tiến hóa, còn phải đi ra ngoài sưu tầm vật tư, đυ.ng tới động thực vật biến dị lợi hại chút, cũng sẽ chết.

Sau khi trả lời thêm một ít vấn đề, mắt thấy nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, ông Nhị chạy nhanh bảo người vây quanh đi làm việc, bọn họ mỗi ngày mỗi người đều có phân công của chính mình, bản thân ông thì dẫn Thu Ngữ bọn họ vào khu dạy học bốn tầng cách đó không xa.

“Sau mấy ngày động đất vốn dĩ phòng ở đã sụp một ít, sau lại chấn động thêm vài lần, tuy rằng đều không lợi hại, nhưng các căn nhà còn có thể ở không nhiều lắm, chúng ta dứt khoát liền dọn tới nơi này.” Ông Nhị nói cho Thu Ngữ bọn họ tình huống trong thôn.

“Có chỗ ở luôn là tốt, khu an toàn bên kia thậm chí còn phải sống trong lều trại.” Khu an toàn bên kia dân cư đông đảo, gần như tập trung toàn bộ người sống sót của thành phố, phòng ở nếu chen đầy tự nhiên cũng đủ ở, nhưng người giai cấp cao luôn có đặc quyền không giống nhau.

Có quyền, có vật tư, chiếm cứ căn nhà tốt nhất. Những căn nhà dư lại thì dành cho tiến hóa giả hoặc là người có thể tìm được vật tư.

Người thường có thể ở trong lều trại đều đã không tồi, rất nhiều người còn phải ngủ ở trong khu phế tích đã sập.

Nghe nói trong thôn còn có trên dưới một trăm người, khu dạy học bốn tầng là vừa được xây, tính kiên cố cùng các loại điều kiện so với nhà ở của người trong thôn tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì lúc trước trường học được xây dựng từ khoản tiền phê duyệt đặc biệt, để cho con em trong thôn và quân đóng trên núi đi học, trong quy hoạch cũng có trang bị thêm trường cấp hai, cho nên xây cũng đủ lớn, một tầng rộng gần một ngàn mét vuông, bốn tầng ước chừng có 4000 mét vuông.

Ông Nhị đưa bọn họ đi nhìn quy hoạch khu dạy học, đại bộ phận cửa sổ phòng học lầu một đều đã bị đóng lại, mỗi gian chỉ lưu một chút khe hở để thông gió, bên trong nuôi các loại súc vật, gà, vịt, ngỗng, dê, bò, thỏ, đều là từ trong các gia đình nuôi dưỡng trước đây, lầu hai lầu ba dùng rương giữ nhiệt hoặc là rương gỗ trồng rau dưa.