Chương 13-2: Gặp chú Lý 2

Thẳng đến sau khi nhà họ Thu xảy ra chuyện, người trẻ tuổi có lẽ đều ghét bỏ Ân Diệc đã từng phải ngồi tù, nhưng lớp người già sống lâu nhìn sự việc thông thấu hơn, nội tình bên trong cũng biết không ít, tự nhiên đối với Ân Diệc vẫn không tồi.

“Vậy được, các cháu cứ làm việc trước đi, chú dẫn Hổ Tử đi tuần tra đây.” Chú chó biến dị bên người Lý Toàn Cương tên là Hổ Tử, đã nuôi được bảy tám năm, nghe nói là chó cảnh sát bị bộ đội trên núi đào thải, sau khi tiến hóa phá lệ uy vũ, mỗi ngày đều đi theo Lý Toàn Cương tuần tra ở trong thôn.

Ân Diệc nhìn Lý Toàn Cương mang theo Hổ Tử rời đi, cảm thấy trở về thôn có lẽ cũng là một quyết định không hề sai, ít nhất nơi này có thể làm hắn bình tĩnh, mà không phải thời thời khắc khắc nôn nóng.

“Anh Diệc, khi nào chúng ta đi thăm mọi người?” Thu Ngữ nhìn Ân Diệc đi trở về nhà, trong lòng kỳ thật rất muốn sớm đi thăm các cụ già.

“Ngày mai đi, đêm nay hai chúng ta bố trí trong nhà một chút đã.” Trong lòng Ân Diệc, Thu Ngữ vẫn luôn chiếm vị trí thứ nhất, nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn không biết cảm ơn cũng được, hắn đều không rảnh lo các cụ già.

“Vâng, cũng được.” Thu Ngữ đã quen ỷ lại vào Ân Diệc, từ trước đến nay không thích miên man suy nghĩ, cô cũng không đi suy đoán quá nhiều, chỉ cho rằng Ân Diệc muốn cô được nghỉ ngơi tốt trước.

Hai người vào nhà, thương lượng trong phòng nên bố trí như thế nào, nhà chính lầu một chính là phòng khách lớn, bên trái là phòng bếp và gian chứa đồ, bên phải là một phòng khách cùng phòng tắm.

Phòng khách giống như trên lầu, đều trống không, bên trên là ba gian phòng ngủ và một phòng sách, mỗi một gian đều có phòng vệ sinh, lúc trước cũng là phòng để lại cho Ân Diệc.

Ý tứ của Ân Diệc là nếu tài liệu đủ dùng, vậy tốt nhất nên gia cố toàn bộ phòng ở, đương nhiên không phải là phá hủy rồi đánh lại nền, mà là dùng nguyên liệu do hệ thống cung cấp gia cố hết cả mặt tường, mặt đất, trần nhà, bên ngoài dùng một ít cột kim loại gia cố, đẹp hay không đẹp đã không còn quan trọng, chủ yếu là an toàn.

Nhưng cứ như vậy, phòng ở hai bên sườn liền không có tài liệu gì để tiến hành gia cố, bởi vì trước đó thu thập xe, một chiếc xe nặng tầm 1-3 tấn, còn có một ít xe lớn sẽ càng nặng hơn, sau khi hệ thống phân giải, hiện tại chất thải công nghiệp cũng có đến mấy trăm tấn, chất thải công nghiệp đủ dùng, nhưng kim loại hợp thành lại không nhiều.

“Trước bố trí trong phòng cho tốt, đêm nay hai chúng ta vẫn trở lại trên xe ngủ đi.” Cho dù Ân Diệc bọn họ có sơn lại nhà xong, trong phòng có thể giữ ấm, nhưng nước, năng lượng mặt trời gì đó cũng chưa làm được, buổi tối kiểu gì cũng bị đông chết.

Thu Ngữ nhìn Ân Diệc đã có kế hoạch, tự nhiên sẽ không phản đối, chỉ là trần nhà không dễ xử lý lắm, hai người tính toán, trần nhà và mặt tường dùng bản chất thải công nghiệp, giống như là làm hộp, dù sao hệ thống cũng có thể trực tiếp đo lường tính toán số liệu tinh chuẩn, về phần nguyên liệu lỏng, về sau địa phương dùng đến cũng không ít.

Bởi vì động đất, cống thoát nước linh tinh gì đó đều đã không thể dùng được, nước máy cũng không có, về sau phải chậm rãi thu thập, hai người cùng nhau đi một gian lại một gian, trải toàn bộ nhà ở bằng bản chất thải công nghiệp.

Về phần gia cụ, lầu hai không có ai đi lên, liền tăng cường lầu một trước, nhưng màu của bản chất thải công nghiệp cũng chỉ có vài loại như vậy, vì dễ bề quét tước thu thập, trong phòng bếp đều là màu đen, nhìn còn có hơi chút giống đá cẩm thạch.

Các cánh cửa trong nhà đều làm từ gỗ dán ba lớp, đã sớm bị hỏng không thể dùng.

Cũng may hệ thống rất cao cấp, cửa gì đó cũng có thể căn cứ kích cỡ làm ra được, Ân Diệc chỉ cần giữ khung cửa và cửa là thay được, lượng công việc còn có thể làm được, nhưng vì không quá khoa trương, cửa đều lựa chọn màu gỗ giống xe Phòng Xa hoặc màu vàng nhạt.