Chương 13-1: Gặp chú Lý 1

Lúc Thu Ngữ bọn họ đi, thậm chí đã cho những người già ở lại trong thôn toàn bộ chăn và đệm trong hai căn nhà cho thuê, cho nên trong nhà ngoại trừ gia cụ bằng gỗ thật đúng là không còn gì khác.

Lúc trước Ân Diệc bọn họ sở dĩ làm như vậy chính là vì suy xét cho sau này, người già trong thôn tuy rằng chướng mắt với hắn, nhưng đối với nhà họ Thu lại rất tốt, đối với Thu Ngữ thậm chí còn coi như con cháu trong nhà.

“Chú Lý, chúng cháu vừa mới từ khu an toàn trở về, Thu Ngữ bị thương, bên kia không tiện ở, chúng cháu liền dứt khoát trở lại.” Ân Diệc cũng biết cách làm người của Lý Toàn Cương, đối với sự bài xích của hắn cũng không quá để ý, trực tiếp nói ra tình huống của khu an toàn bên kia.

Cũng giải thích lý do vì sao hắn mang Thu Ngữ trở lại trong thôn, như vậy làm cho mọi người đều có thể an tâm hơn một chút, Lý Toàn Cương khẳng định cũng sẽ suy xét xem hai người có thể mang theo nguy hiểm trở về hay không.

“Lần này trở về còn đi nữa không?” Lý Toàn Cương cũng không có ý định đi vào trong nhà, chỉ đứng ở cửa sân hướng tới Thu Ngữ hỏi.

Lúc trước, sau khi đại bộ phận người trẻ tuổi rời đi, cũng là hắn tổ chức bảo hộ những người già còn ở lại trong thôn, cũng dựa vào quan hệ giữa hắn và quân đóng trên núi, thôn mới không bị một ít người sống sót quấy rầy.

Hắn cần phải tra hỏi rõ ràng, về phần Ân Diệc, hắn tuy rằng không thích, nhưng cũng biết chỉ cần Thu Ngữ ở đây, Ân Diệc sẽ có băn khoăn.

“Thu Ngữ thân mình không tốt, chúng cháu không tính toán rời đi, chúng cháu tính toán chỉnh sửa một chút, sau đó xem có thể trồng trọt hay không.” Ân Diệc chắp tay sau lưng, dùng thủ thế ngăn Thu Ngữ đi ra.

Thu Ngữ vốn dĩ tính toán đi ra trò chuyện cùng chú Lý, nhưng nhìn thấy thủ thế của Ân Diệc, vẫn thành thành thật thật không nhúc nhích, chỉ che lại ngực làm bộ suy yếu ho khan vài tiếng.

“Thân mình của Tiểu Ngữ từ trước đến nay vẫn luôn phải chú ý, trong đất hiện tại căn bản không trồng được gì, chú có để lại một ít hạt giống bí đỏ biến dị, chờ chút nữa sẽ cho các cháu vài hạt, hiện tại cũng chỉ có trồng bí đỏ mới có thể sống.” Trong mắt Lý Toàn Cương mang theo thống khổ, hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, hiện tại đồ có thể ăn càng ngày càng ít.

Ân Diệc nghĩ đến dây bí đỏ nhìn thấy khi vào thôn, gật gật đầu, nhưng hắn từ trước đến nay không thích thiếu nhân tình, chỉ đành chờ hắn và Thu Ngữ an ổn chỗ ở xong, sẽ nghĩ cách hồi báo một chút.

“Chú Lý, chú yên tâm, cháu sẽ chiếu cố tốt cho em ấy, chú Lý, không biết tình huống trong thôn như thế nào?” Ân Diệc bởi vì lời dặn dò của Lý Toàn Cương, thái độ cũng tốt hơn.

“Trong thôn chỉ còn dư lại hơn 50 người già và hai mươi gia đình, hiện tại đều đang ở trong trường tiểu học của thôn.” Lý Toàn Cương thở dài, thôn đã từng có sáu bảy trăm người, hiện tại chỉ còn trên dưới một trăm người, thật là người đi nhà trống.

Trường tiểu học trong thôn Ân Diệc có biết, ở chân núi đối diện nhà Thu Ngữ, vừa mới xây được hơn hai năm, tuy rằng không lớn, nhưng kiến trúc mới, phỏng chừng trong động đất vẫn rắn chắc hơn các ngôi nhà cũ của các thôn dân.

Ân Diệc cũng có thể đoán được, người già quá nhiều, vẫn là tổ chức ở bên nhau mới dễ chiếu cố lẫn nhau, cũng có thể tiết kiệm được nguồn năng lượng, đặc biệt là thời điểm buổi tối.

“Các cháu có muốn đi qua nhìn xem không?” Lý Toàn Cương cũng không sợ Ân Diệc động tâm tư xấu gì, trường học bên kia còn có mấy lão binh xuất ngũ canh giữ, còn có vài con chó biến dị, lại nói, bọn họ chỉ là một đám người già bệnh tật, cũng không có giá trị gì để Ân Diệc nhớ thương.

“Trước không được, cháu và Thu Ngữ vừa trở về, muốn dọn dẹp trong nhà một chút đã, dàn xếp xong chúng cháu sẽ đi lên trên núi thăm mọi người.” Ân Diệc khi còn nhỏ bởi vì trông khá xinh xắn, nên người già trong thôn vẫn khá thích hắn.