Chương 12-3: Trở về nhà 3

Ân Diệc cũng cảm giác được mồ hôi trên người không ngừng rơi xuống, cầm nước uống lên, nháy mắt cả người đều thoải mái, lại tiếp nhận khăn lông Thu Ngữ đưa cho, lau mồ hôi một phen.

“Thu Thu, em trước đừng làm gia cụ, em nhìn xem hệ thống có vật liệu gì cùng loại với xi măng hay không, chúng ta láng lại mặt đất một chút, loại gạch này hơi lạnh.” Lúc trước vì thuận tiện cho việc quét tước, trên mặt đất đều lát gạch, thứ này mùa hè còn tốt, mùa đông thật đúng là lạnh lợi hại.

“Chúng ta có thể dùng chất thải công nghiệp giống như trên xe để làm sàn nhà.” Thu Ngữ thập phần thích sàn nhà màu vàng nhạt, trước kia điều kiện không cho phép.

“Trải như thế nào? Tự cắt ư?” Đầu óc Ân Diệc lúc này không nghĩ được gì khác, hắn luôn cảm thấy hệ thống sẽ cung cấp tấm vật liệu, sau khi lấy ra thì chính mình phải tự cắt.

“Hệ thống có thể rà quét số liệu, sau đó trực tiếp trải, hơn nữa hệ thống cũng cung cấp nguyên liệu dạng chất lỏng.” Đồ mà Thu Ngữ mô tả có hơi chút giống với loại bình xi măng tự chảy, chỉ là nguyên vật liệu mà hệ thống cung cấp chính là chất thải công nghiệp, trời biết vật chất không biết tên bên trong là gì.

“Còn có thể như vậy sao, vậy thì đơn giản, đợi chút nữa trải lầu một trước, ít nhất chúng ta cũng cần phải bảo đảm giữ ấm.” Căn nhà này cũng không phải là xe Phòng Xa diện tích nhỏ dễ khống chế độ ấm, cho nên cần phải làm các biện pháp giữ ấm tốt.

Thu Ngữ tưởng tượng cũng đúng, liền lựa chọn hợp thành nguyên vật liệu chất lỏng trước, nhưng thời gian lại yêu cầu hơn hai giờ, hai người cũng không muốn ngồi không, nghĩ nghĩ một chút vẫn quyết định lên lầu hai thu dọn.

Kỳ thật hệ thống đã thu về rất nhiều đồ, bọn họ thật sự không cần quét tước nhiều lắm, chỉ là quét sạch sẽ tro bụi, nhưng làm một hồi như vậy, toàn bộ nhà chính liền trở thành một căn phòng thô.

Nếu không phải còn có xe Phòng Xa ở bên ngoài, hai người đêm nay chỉ sợ cũng phải ngủ trên mặt đất.

Cả hai bận rộn liên tục, độ ấm bên ngoài cũng bắt đầu không ngừng giảm xuống.

Ân Diệc đang ở lầu một kiểm tra ống dẫn, nghe được bên ngoài có tiếng chó sủa càng ngày càng gần, Mặc Mặc và Thỏ cũng đứng ở bên cạnh hai người cảnh giác nhìn ra ngoài.

Ân Diệc đi đến trước cửa, mở ra, bên ngoài có một nam nhân trung niên dắt theo con chó săn, nam nhân dáng người cường tráng, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người trong căn nhà trước mặt.

“Anh Diệc, là ai vậy?” Thu Ngữ đứng ở phía sau Ân Diệc, nhỏ giọng hỏi, cô cũng không dễ dàng thăm dò đi ra ngoài, đây là thói quen hình thành sau bao nhiêu lần gặp nguy hiểm.

“Là chú Lý, anh đi ra ngoài chào hỏi một cái, để Mặc Mặc ở đây cùng em.” Ân Diệc tuy rằng nhận thức Lý Toàn Cương, biết hắn đã từng là bộ đội, quan hệ cũng không tồi với bộ đội đóng giữ trên núi.

Nhưng đây là mạt thế, hắn cũng không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, một đường đã nhìn thấy quá nhiều người ban đầu thành thật sau lại trở nên cùng hung cực ác.

Ân Diệc đi đến trước cửa, như vậy Thu Ngữ ở phía sau liền lộ ra tới, Lý Toàn Cương không quá thích Ân Diệc, không phải bởi vì xuất thân vẫn hay là gì khác, mà vì đứa nhỏ Ân Diệc này cho hắn cảm giác cũng không quá tốt, cho dù đối phương có một gương mặt đủ để làm minh tinh.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Ân Diệc xuất hiện ở nhà cũ của Thu Ngữ, Lý Toàn Cương thậm chí có chút hoài nghi kết cục của Thu Ngữ, thẳng đến khi nhìn thấy Thu Ngữ ở phía sau Ân Diệc, mới không cau mày nữa.

“Là Tiểu Ngữ và Ân Diệc sao, các cháu đã trở lại, chú còn tưởng rằng là ai xông vào nhà.” Lý Toàn Cương làm người chính trực, trước kia chính là trưởng thôn, ngay cả cán bộ cũng không có trái tim vì nhân dân như Lý Toàn Cương.

Nhà của Thu Ngữ có thể thời gian dài như vậy không bị xông vào, một phần là nhờ công lao của Lý Toàn Cương, một phần nữa là mọi người cũng biết những người đi khu an toàn cơ bản đều cầm hết vật tư đi.