Chương 12 -2: Trở về nhà 2

Thu Ngữ cũng không có tâm tình tiếc nuối, để hệ thống thu lại đệm chăn, quần áo mốc meo, các loại gia cụ đã biến dạng cũng đều cho hệ thống, trong lúc nhất thời căn nhà trở nên trống không đáng sợ.

“Anh Diệc, chỉ có nhà chính còn có thể tạm chấp nhận ở được, phần dư lại đều đã xảy ra vấn đề.” Thu Ngữ nói.

“Không có việc gì, đến lúc đó dùng chất thải công nghiệp gia cố lại, chúng ta trồng rau ở bên trong.” Ân Diệc không ngốc đến mức đập nhà, chỉ cần hơi gia cố bên trong và bên ngoài một chút, người ở có lẽ không an toàn, nhưng trồng rau lại không tồi.

“Cũng đúng, diện tích của phòng ở khá lớn.” Nhà Thu Ngữ vốn là nhà lầu hai tầng, đổ bê-tông rất rắn chắc, một tầng rộng 150 mét vuông, hai tầng chính là 300 mét vuông.

Hai bên sân cũng xây hai căn nhà hai tầng nhỏ, nhưng cơ bản nguyên liệu đều là gạch, chất lượng cũng bình thường, có hơi giống kiến trúc của ký túc xá, nhiều phòng, diện tích không lớn, đây là khu phòng ở cho du khách thuê.

Lúc trước, để xây thêm phòng ở, nhà Thu Ngữ còn trả cho trong thôn không ít tiền, ngoại trừ 300 mét vuông đất nền xây nhà chính cùng đất phần trăm, mảnh đất trước nhà, ba mẫu đất trồng rau sau nhà đều là đất thuê trong thôn.

Trước đây, toàn bộ thôn đều làm kinh doanh du lịch sinh thái Nông Gia Nhạc, xây phòng cho thuê, kỳ thật nghiêm khắc tới nói là thuộc về hành vi vi phạm kiến trúc xây dựng, nên cũng không có giấy tờ chứng minh bất động sản, tuy nhiên, không có ai cố ý tìm việc cử báo lên chính quyền.

Hiện tại, hai dãy phòng ở hai bên này diện tích ít cũng gần 400 mét vuông, trồng rau gì đó cũng đủ rồi, cũng may chất thải công nghiệp đủ nhiều, nếu không, chỉ gia cố phòng ốc cũng không đủ dùng.

“Không biết trong thôn còn có ai hay không.” Thu Ngữ nhìn Ân Diệc đang quét dọn rác rưởi thành một đống, cô đã thu ngăn tủ vào hệ thống, tro bụi bị che giấu đều lộ ra ngoài.

“Khẳng định vẫn còn, em không phát hiện trên mặt đất bên kia có bí đỏ đã được thu hoạch sao, chỉ còn lại một ít quả chưa chín.” Lúc trước, khi Ân Diệc và Thu Ngữ rời đi, cũng biết trong thôn còn không ít người ở lại.

Đại bộ phận đều là người già lớn tuổi, chỉ có một bộ phận người trẻ tuổi thật sự hiếu thuận mới ở lại, còn phần lớn đều đi khu an toàn.

Trong thôn trước kia có không ít ruộng, tự cấp tự túc cũng đủ, cảnh sắc trong thôn xinh đẹp, có núi có sông, con người cũng thành thật, mấy năm làm Nông Gia Nhạc cũng đều yên ổn.

Sở dĩ Ân Diệc phán đoán người trong thôn còn sống không ít, cũng là vì hắn mơ hồ nghe được tiếng chó sủa, cây ăn quả trong đồng ruộng hai bên con đường đều đã bị thu hoạch, trước cửa có một mảnh bí đỏ hoang dại, tất cả đều chưa chín, trên mặt đất cũng không có dấu vết hư thối.

Nếu thật sự không có người sống, mấy thứ này tự nhiên đều sẽ không có người ngắt đi, người trong thôn đều có thói quen dự trữ lương thực, đặc biệt là người già, trí tuệ sinh tồn so với người trẻ tuổi tốt hơn không ít.

“Chúng ta đã trở lại, chờ chạng vạng nhìn xem có người ra tới hay không.” Thu Ngữ lau mồ hôi một phen, hiện tại thời tiết buổi chiều vẫn khô nóng như cũ, người thường đều sẽ không chạy ra ngoài vào thời gian này, đều là lúc chạng vạng trời không mưa mới đi ra.

“Anh nghe được tiếng chó sủa, trong thôn phỏng chừng cũng sẽ có người chú ý tới chúng ta.” Ân Diệc tay chân lanh lẹ rất nhanh liền quét tước sạch sẽ xong lầu một, chuẩn bị lên lầu hai tiếp tục quét dọn.

“Anh Diệc, anh nghỉ một lát rồi hẵng đi lên, em dùng hệ thống hợp thành một ít gia cụ, trước thu thập xong lầu một hẵng đi lên.” Thu Ngữ đưa một lọ nước sôi để nguội cho hắn, đây là nước đã đun sôi khi ở trên xe, lúc này dùng để giải khát rất tốt.

Cô cũng là đau lòng Ân Diệc, thể chất cô yếu đuối, chỉ có thể làm chút công việc đơn giản như quét tước, Ân Diệc cố tình lại cướp làm, lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.