Chương 12 -1: Trở về nhà 1

“Đủ cho hai chúng ta ăn một đoạn thời gian, quan trọng nhất vẫn là hạt giống.” Ân Diệc vỗ vỗ cái bao bịt kín mít miệng dưới chân.

Trong bao này chính là đậu tương, đậu xanh, đậu đỏ, bắp, hạt cao lương do người già trong thôn trồng, đều là loại hạt giống chủng loại cổ xưa nhất, hiện tại rất nhiều cửa hàng hạt giống chỉ bán loại biến đổi gien, sau khi thu hoạch thì không thể lấy giống để trồng tiếp.

Mà chủng loại cổ xưa này, tuy rằng ăn không ngon bằng, nhưng sức sinh sản vẫn OK, sản lượng khẳng định không bằng loại biến đổi gien, nhưng ít nhất có thể lấy giống.

“Hệ thống còn tách ra được một ít hạt giống, còn có không ít hạt trái cây, nhưng nếu trồng từ hạt giống, cũng phải mất mấy năm mới có thể lớn lên.” Cây ăn quả không thể so với lương thực, trồng 3 năm, 5 năm có thể kết quả đã là rất tốt rồi.

“Ít nhất chúng ta còn có hạt giống, bên ngoài không ít động thực vật đều đã biến dị.” Ngữ khí Ân Diệc có chút trầm trọng, thời tiết bên ngoài cực đoan, rất nhiều động thực vật đều không thể thích ứng, xuất hiện tử vong.

Động thực vật tiến hóa không phải loại nào cũng có thể ăn được, ở khu an toàn, hắn đã gặp qua một ông lão vì quá đói mà ăn một quả hồng chín rụng từ trên cây biến dị ven đường, kết quả trực tiếp bị độc chết.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, đều sốt ruột muốn về nhà nhìn xem, ăn uống đơn giản xong liền trực tiếp lái xe trở về, Ân Diệc lái xe, Thu Ngữ ở phía sau vội vàng sửa sang lại.

Hệ thống lại hợp thành rất nhiều thùng đựng lương thực có nắp kín, Thu Ngữ cất gạo, mì, lương thực vào, một ít đồ không thể giữ lâu đều đặt ở trong tủ lạnh hoặc trong ngăn tủ bên ngoài, dư lại đều nhét vào khu lưu trữ đồ vật dưới giường.

Cũng may trong xe đại bộ phận đều là thiết bị chạy bằng điện, nếu không với thân thể nhỏ yếu của Thu Ngữ sẽ không xốc nổi ván giường kia.

Lái xe hơn một giờ, hai người vòng quanh mãi cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, các loại tai nạn suốt mấy tháng qua làm cho con đường bị ảnh hưởng không ít, nếu không phải chiếc xe này vượt chướng ngại vật tốt, chỉ sợ là cũng không lái trở về được.

Khoảnh khắc khi xe đi vào trong thôn, hốc mắt Thu Ngữ có chút nóng lên, mỗi một cành cây, ngọn cỏ nơi này đều vô cùng quen thuộc, phong cảnh điền viên náo nhiệt trong trí nhớ đã sớm không còn, hiện tại lặng im giống như một tòa thành chết.

Nhà Thu Ngữ cách cửa thôn không xa, căn nhà nhỏ đã từng xinh đẹp hiện tại có chút rách nát, trên bờ tường tất cả đều là cành khô, lá khô, cửa sân vẫn luôn khóa, hiện giờ đều đã rỉ sắt.

Ân Diệc ngừng xe ở cửa sân, lúc trước vì mời chào khách hàng, ba Thu mẹ Thu đã xử lý căn nhà thật xinh đẹp, cũng thực sạch sẽ, bên ngoài cũng làm đường xi măng, thuận tiện cho xe vào, hiện tại mặt đường có chút hư hao rạn nứt, nhưng vẫn còn tính là có thể.

“Anh đi xuống nhìn xem trước, chờ chút nữa em hẵng xuống.” Ân Diệc dẫn Thỏ đi xuống xe, đến trước cửa lớn, nhẹ nhàng bóp nát chiếc khóa rỉ sắt, vào sân liền nhìn thấy mặt đất hỗn độn.

Lá rụng, cành khô, mặt đất tổn hại, căn nhà tuy rằng không sập, nhưng cũng có mấy bờ tường bị rạn nứt. Gạch men lát tường cũng đã bị bong ra không ít.

Ân Diệc mở cửa vào nhà kiểm tra một vòng, lại dẫn Thỏ đi kiểm tra trong hai phòng ngủ, bảo đảm không có nguy hiểm gì, sau đó mới xoay người, mở cửa lớn ra, lái xe tiến vào trong sân, cửa dù đã bị hỏng nhưng ít nhiều cũng sẽ cho người ta cảm giác an toàn.

Ngừng xe ở trong một góc sân, hai người hai mèo sau đó mới xuống xe, Thu Ngữ có chút gấp không chờ nổi đi vào nhà chính. Lúc trước, khi họ rời đi, cũng không mang theo vật dụng hàng ngày trong nhà, hiện tại nhìn cửa lớn không bị phá hư, hẳn là cũng không bị mất đồ đạc gì.

Nhưng phòng ở vốn dĩ đã bị động đất tổn hại một ít, lại có mưa liên tiếp, trong phòng thật là một mảnh hỗn độn, người trong thôn làm gia cụ đều lấy gỗ từ trên núi, sơn dầu cây trẩu, cũng không có làm nhiều biện pháp chống phân huỷ, rất nhiều gia cụ đều đã mốc meo.