Chương 11-3: Hứng nước mưa

Nhưng hiển nhiên đối phương cũng không có muốn đuổi theo, chỉ là trầm tư dị thường nhìn qua khu vực này, sau đó bảo dị năng giả hệ kim trong đội ngũ nhanh chóng thu thập kim loại.

Thu Ngữ bọn họ một đường đi đi dừng dừng, lại ở mấy địa phương thu thập một ít đồ, nhưng cũng đều không nhiều lắm, cứ như vậy dùng bảy ngày mới tính về tới quê quán trong thị trấn.

Dù gặp động đất nhưng bên này cũng không bị phá hủy nhiều, nhờ có lợi thế về địa hình nên vẫn còn một ít người lưu lại nơi này.

Con người đều có tình cảm với quê hương, lúc trước kêu gọi người sống sót đi khu an toàn, kỳ thật rất nhiều đều là người trẻ tuổi khoẻ mạnh rời đi. Những người trong nhà không có bao nhiêu vật tư, con trai con gái không ở bên cạnh, sinh bệnh bị cách ly đều ở lại đây.

Nhưng các cửa hàng trong thị trấn cũng đều đã bị cướp đoạt sạch sẽ, ngay cả đường phố cũng trỗng rỗng, đến giấy phế thải cũng không có, ban đêm rét lạnh, đồ có thể đốt mọi người đều sẽ không bỏ qua.

“Anh Diệc, chúng ta sẽ dừng lại ở chỗ này sao?” Thu Ngữ ngồi ở vị trí ghế phụ, xuyên qua cửa sổ xe nhìn trấn nhỏ quen thuộc, sự vui vẻ nói cười trước kia không còn, chỉ còn một mảnh hoang vu.

“Chúng ta đi lấy đồ đã giấu trước đó đã, sau đó mới trở về kiểm tra tình huống.” Ân Diệc đến khi vào thị trấn nhìn thấy quỹ đạo sinh hoạt của con người mới đột nhiên phát giác chính mình đã bỏ qua một việc.

Bọn họ có xe Phòng Xa, sống thực thoải mái, nhưng loại xe này vừa sạch lại vừa đẹp, quá khiến người ta chú ý, sau này cần tìm sơn về làm cho bên ngoài xe trông chật vật hơn một ít, nếu về sau sống ở bên này, không phải đi đường xa, vẫn nên kiếm một chiếc xe con để đi.

Ân Diệc vẫn luôn lái xe chưa dừng lại, trực tiếp đi ra khỏi thị trấn, vòng tới một chân núi, núi này cũng không có nhiều cây cối, có chút trụi lủi, trước kia ở đây là mỏ khai thác đá, cây cối đã vô pháp tồn tại, nơi nơi đều là bụi đất.

Dưới đáy mỏ sâu hơn mười mét đã có nước đọng cao mấy mét, nhưng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cũng không có cảm giác được bao nhiêu mát mẻ.

Lúc trước, thời điểm rời đi họ mang theo không ít vật tư giấu ở lỗ nhỏ giữa hai cục đá, lỗ nhỏ kia phỏng chừng là thời điểm động đất bị nứt ra, cũng chỉ khoảng ba bốn mét vuông.

Bởi vì địa thế cao, dù cửa động có thấp, thì vật tư phỏng chừng cũng sẽ không bị ẩm, hai người bò lên trên, Ân Diệc chui vào nhìn xem, tình huống vẫn còn tốt.

Lúc trước, thời điểm để vào cũng chỉ dùng đệm chăn và túi chân không kiếm được để đựng, có mấy cái tuy rằng đã bay hơi, nhưng hẳn là không đến mức quá thảm, nơi này cơ bản đều là lương thực và hạt giống.

Hai người phối hợp dọn vào trong xe, giữa trưa người đều bị phơi nắng đến hôn mê, nhưng cũng chỉ có dọn lúc này mới không có ai chạy ra rình coi, chạng vạng mát mẻ, không ít người sống sót đều sẽ đi ra ngoài tìm vật tư.

Trở lại trong xe, Thu Ngữ, Ân Diệc còn có hai con mèo ngồi thở một hồi lâu mới khôi phục lại, sau đó liền bắt đầu thu thập.

Khoai tây, khoai lang bởi vì dễ cất chứa nên lúc trước có để lại một ít ở bên này, gạo còn không ít, một ít bắp viên, ớt cay khô.

“Đã nhìn thấy gạo, đêm nay có thể ăn một bữa cơm đứng đắn.” Thu Ngữ trước kia không thích ăn cơm, thông thường đều chỉ uống chút cháo, nhưng hiện tại cô hận không thể một hơi ăn luôn một nồi cơm.

Nhìn Thu Ngữ giống một đứa trẻ ôm bao gạo phát ra tiếng cảm khái, Ân Diệc đột nhiên cảm thấy con đường mình cần đi rất xa, trong đầu bay qua rất nhiều ý niệm.