Chương 11-2: Hứng nước mưa

Cũng phải đến buổi tối hắn mới nhớ tới việc che đậy ngăn cách phòng điều khiển và thùng xe, tìm một vòng mới phát hiện là có tấm chắn, dâng tấm chắn lên, liền chặn được hết ánh sáng.

Bởi vì có điều hòa, hiện tại bên ngoài là nhiệt độ âm, trong nhà lại hơn hai mươi độ, là độ ấm khiến người ta cảm giác thoải mái nhất.

Ân Diệc nhìn hết thảy bên ngoài cũng không có vấn đề gì, liền chuẩn bị đi vào tắm rửa, nhưng không phải một mình, mà là kéo theo Mặc Mặc và Thỏ cùng đi vào.

Mặc Mặc và Thỏ sau khi tiến hóa có hơi chút giống đứa trẻ ba, bốn tuổi, cho dù không thích tắm rửa, nhưng hiển nhiên cũng thích sạch sẽ, trên người bẩn thỉu cũng không thoải mái lắm.

Hai con mèo chỉ kêu ngao ngao mấy tiếng tượng trưng liền ngoan ngoãn bị tắm sạch, Ân Diệc ngược lại lăn lộn đến cuối cùng mới có thể tắm được.

Thu Ngữ ở bên ngoài lau lông cho Mặc Mặc và Thỏ, sau đó mới cho hai con mèo ngồi chờ, nếu là trước mạt thế khẳng định sẽ sấy khô, nếu không mèo sẽ bị nấm.

Sau khi mạt thế tiến đến, hai con mèo đều tiến hóa, việc này liền không cần thiết nữa, bọn chúng cũng không thích âm thanh máy sấy, mỗi lần đều đánh cho máy sấy tơi bời.

Chờ Ân Diệc tắm rửa sạch sẽ ra tới đã hơn mười một giờ, Mặc Mặc và Thỏ đã nằm ở trên ghế dài ngủ đến trời đất tối sầm, hôm nay đi ra ngoài một ngày, đều đã mệt không chịu nổi.

Thu Ngữ ngồi ở trên ghế dài, tay vạch tới vạch lui trên mặt bàn, phỏng chừng là đang xem màn hình hệ thống.

“Em đang xem cái gì vậy?” Ân Diệc tắm xong, cả người thần thanh khí sảng, cho dù trước đây chán ghét mùi hương hoa của sữa tắm lúc này cũng cảm thấy thập phần dễ ngửi.

“Em đang xem chúng ta còn cần thêm cái gì, ngày mai hai chúng ta sẽ lái xe về nhà rồi, em có hơi chút hưng phấn.” Thu Ngữ là kiểu người lưu luyến gia đình, nếu không phải đi theo Ân Diệc, lúc trước dù như thế nào cô cũng không muốn rời khỏi nhà.

“Đừng nghĩ nữa, mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ngủ đi, có cái gì buổi sáng ngày mai dậy lại nghĩ tiếp.” Ân Diệc đi qua vỗ vỗ đầu Thu Ngữ, chính hắn cũng rất chờ mong trở về nhà.

Hai người cùng nhau kiểm tra hết thảy thiết bị trong xe, bởi vì đã dùng lượng nước lớn, két nước vẫn còn tiếp tục thu nước, về phần nước bẩn bài xuất vào két nước bẩn, Thu Ngữ sẽ trực tiếp để hệ thống thu về, lúc này hệ thống bảo vệ môi trường quả thực chính là một chiếc thùng rác di động, Thu Ngữ quá ư là vừa lòng.

Hai người kiểm tra xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, giường cũng đủ lớn, Thu Ngữ ngủ ở bên trong, Ân Diệc ngủ ở bên ngoài, khi hai người chui vào trong ổ chăn, đều không khỏi phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm ngày hôm sau, hai người đều dậy muộn, nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ, thật sự là ngủ quá thoải mái, hơn nữa thùng xe không có cửa sổ, cũng không biết trời đã sáng.

Hai người nhanh chóng thức dậy rửa mặt, sau đó Ân Diệc rốt cuộc cũng ngồi xuống ghế điều khiển, chuẩn bị lái xe rời đi, Thu Ngữ thu thập quần áo, tối hôm qua giặt sạch không ít quần áo, phòng điều khiển bên kia kỳ thật cũng có điều hòa, chỉ là độ ấm so với thùng xe thấp hơn một ít, nhưng quần áo cả đêm cũng đã khô.

Thu Ngữ gấp quần áo để vào trong ngăn tủ, Ân Diệc đã khởi động xe, thuận lợi rời khỏi sân biệt thự, xe có các thiết bị thông minh, lái thập phần đơn giản, ghế dựa cũng thoải mái vô cùng, nếu có các loại chướng ngại, thông qua thiết bị thông minh trên xe cũng có thể nhìn rõ.

Thu Ngữ ở phía sau thùng xe dùng điện đun ấm nước, sau đó đổ vào bình, chờ lạnh lại đổ vào một chiếc bình giữ nhiệt, mang đến phòng điều khiển cho Ân Diệc.

Sau đó là đổ thức ăn cho Mặc Mặc và Thỏ, thêm nước, cát mèo bên kia có hệ thống tự động xử lý, không cần mỗi ngày phải xúc phân, không lo lắng có mùi hôi.

Hai người Thu Ngữ cũng không biết, bọn họ vừa mới rời đi, liền có một đội người tới nơi đó, nhìn theo chiếc xe biến mất bên kia cầu vượt.