Chương 11-1: Hứng nước mưa

Mưa không ngừng rơi, nước chảy vào két rất nhanh, lượng nước hiện tại cũng sắp đầy, Thu Ngữ cũng nhẹ nhàng thở ra, ngày mai ít nhất khi dùng nước cũng không cần quá lo lắng.

Kỳ thật hiện tại cũng không phải mọi nguồn nước đều có virus phóng xạ, chỉ là một ít địa phương lúc trước có thiên thạch rơi xuống khả năng có, cũng không phải trăm phần trăm.

Cơ bản về sau bị mặt trời thiêu đốt virus đã ít đi rất thiếu, hơn nữa bị nước mưa pha loãng, kỳ thật người thường cũng có thể uống, nhưng độc tố dù mỏng cũng có quá trình tích lũy, cuối cùng có lẽ sẽ làm người tử vong, hoặc sẽ làm người tiến hóa.

Máy lọc nước do hệ thống bảo vệ môi trường cung cấp rất lợi hại, gần như sẽ lọc hết vật chất có hại, dùng để uống cũng an toàn hơn rất nhiều.

“Anh Diệc, áo ngoài quá bẩn, trước dùng nước giặt qua một chút sau đó mới dùng máy giặt.” Máy giặt có thể giặt sạch, nhưng quần áo của hai người bọn họ dính đầy đất thật sự là quá bẩn.

“Anh biết rồi, anh sẽ giặt ở trong chậu một chút.” Mấy năm Ân Diệc ở trong ngục giam đã học được cách làm rất nhiều việc.

Ân Diệc vào phòng vệ sinh, trong góc tường phòng tắm dưới vòi sen có một cái chậu hình chữ nhật cao nửa người, cái chậu này miễn cưỡng có thể dùng như một cái bồn tắm.

Hiện tại quần áo bẩn đều đặt ở trong đó, Ân Diệc mở vòi nước ra, nước sạch chảy vào trong chậu, hắn xách quần áo lên dùng sức quấy vài cái ở trong nước.

Nước nháy mắt biến thành màu vàng đất, Ân Diệc quấy qua hai lần nước mới không còn dơ nữa, sau đó lại dùng một cái chậu hình vuông nhỏ đựng quần áo, lấy ra nhét vào máy giặt.

Máy giặt đặt ở bên cạnh két nước, mở chốt ra, máy giặt bắt đầu pha nước, màn hình biểu hiện lượng nước bắt đầu giảm bớt, nhưng bên ngoài nước mưa vẫn đang không ngừng chảy vào, cũng không sợ.

Ân Diệc lại đem các loại quần áo khác đưa tới bên cạnh máy giặt, đợi chút nữa Thu Ngữ sẽ đi tắm, khu vực vòi sen trong phòng tắm cũng không còn chỗ để.

“Thu Thu, em đi tắm trước đi, đêm nay chúng ta không thiếu nước.” Ân Diệc cười chỉ chỉ nóc xe, máy giặt đang hoạt động, nhưng két nước sẽ sớm đầy trở lại.

Thu Ngữ vừa mới rửa sạch nồi và chén, đang đứng trước tủ quần áo tìm kiếm đồ, nghe được tiếng Ân Diệc nói, liền nhô đầu ra.

“Vâng, chờ chút em sẽ lấy quần áo mới ra, đồ của anh em sẽ đặt ở trên giường.” Thu Ngữ cầm một chồng quần áo đặt ở trên giường lớn, vẫn như cũ là thuần một sắc đen.

Thu Ngữ tiến vào phòng tắm vòi sen, vặn nước vào chiếc bồn trong góc, trên xe có năng lượng mặt trời nên cũng không thiếu nước ấm, bởi vì ban ngày đã tích lũy đủ độ ấm nên chỉ cần rất ít điện đã có thể làm nóng nước.

Chiếc bồn kia kỳ thật cũng gần đủ một người ngồi xuống, nước không vượt quá cổ Thu Ngữ, ngâm trong chốc lát, Thu Ngữ lấy đồ dùng tắm rửa, kỳ cọ hai lần mới cảm giác trên người sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, Thu Ngữ mặc quần áo sạch vào, để thuận tiện, đồ ngủ mà cô dùng hệ thống hợp thành đều là áo thun, quần đùi, mặc xong đồ sau đó mới từ phòng tắm đi ra.

Ra tới liền nhìn thấy Ân Diệc đang ngồi ở trên ghế dài, cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ, không biết đang nghiên cứu cái gì.

“Em đã tắm xong, anh cũng đi tắm đi.” Thu Ngữ đi qua, liền nhìn thấy trên giấy viết một ít vật tư cần tìm kiếm và một ít vấn đề cần giải quyết.

“Ừ, quần áo đã giặt xong, anh đã qua phòng điều khiển bên kia nâng tấm chặn lên, như vậy buổi tối ở đây cũng có thể bảo trì được độ ấm.” Ân Diệc cũng là lo lắng trong xe đèn đuốc sáng trưng, ở bên ngoài một mảnh đen nhánh, quá thu hút sự chú ý.