Chương 10-3: Xem như đã sống lại 3

Lăn lộn một hồi, cũng xem như đã nhét được hết vào tủ bát, nhìn ngăn tủ tràn đầy, Thu Ngữ cười thập phần vui vẻ.

Trên mặt bàn còn có mấy bình đồ uống, đều là may mắn tìm được trong mấy chiếc tủ lạnh bị dập nát, Thu Ngữ bỏ vào tủ lạnh, hiện tại hai người cũng chưa tìm được đồ gì cần giữ tươi, tủ lạnh cũng chưa có tác dụng.

“Buổi tối chúng ta hầm thịt đi.” Thu Ngữ nói thịt chính là thịt khô tồn trước đó, khi ăn phải dùng nước ngâm, đương nhiên làm ra tới khẳng định không ngon bằng thịt tươi, nhưng so với không có vẫn tốt hơn rất nhiều.

“Được, em ngâm thịt khô trước đi, anh đi để đồ tắm rửa vào phòng vệ sinh.” Ân Diệc xách theo mấy bình dầu gội đầu, dầu xả còn có sữa tắm, đây đều là tìm được trong đống đổ nát, khó được mấy bình không bị vỡ.

Thu Ngữ gật gật đầu, lấy chiếc nồi nhỏ ra, thả thịt khô vào, đổ chút nước, chờ Ân Diệc từ trong phòng vệ sinh ra tới, liền nhìn thấy Thu Ngữ cầm thịt khô đút cho Mặc Mặc và Thỏ.

Hai con mèo vây quanh Thu Ngữ kêu meo meo, Mặc Mặc thậm chí còn đứng thẳng lên, dùng móng vuốt đi câu thịt khô trong tay Thu Ngữ.

“Em còn nói anh, em không phải cũng chiều chúng nó sao.” Ân Diệc đi đến bên cạnh Thu Ngữ, lấy thịt khô, ngồi ở trên ghế dài, trêu đùa hai con mèo.

“Anh Diệc, anh nói chúng ta về sau làm sao bây giờ? Hệ thống cũng không thể quản ăn quản uống.” Thu Ngữ đã qua hưng phấn lúc ban đầu, hiện tại cũng bắt đầu lo lắng cho cuộc sống về sau.

“Chúng ta về quê trước, nếu nhà vẫn còn, chúng ta liền tự nuôi trồng đồ ăn, có hệ thống trợ giúp, dù ở trong phòng trồng chút rau cũng không đến mức chết đói.” Ân Diệc kỳ thật trong lòng cũng không rõ, nhưng lúc này cũng không thể nói ra.

Hắn cần khiến cho Thu Ngữ tin tưởng, ở dưới loại tình trạng này, con người cần có sự tin tưởng chống đỡ, một khi nhụt chí, sẽ rất dễ bắt đầu có cảm xúc tiêu cực.

Rõ ràng sinh hoạt của bọn họ hết thảy đều bắt đầu nhìn về phương hướng tốt để phát triển, ít nhất không cần lo lắng vấn đề buổi tối phải ngủ màn trời chiếu đất, vấn đề về sau hiện tại có nghĩ nhiều cũng vô dụng, còn không bằng sống tốt những ngày trước mắt.

“Cũng đúng, hiện tại mới 5 giờ, đêm nay hứng đầy két nước, chúng ta liền có thể xuất phát.” Ban ngày mặt trời thực nắng, thiết bị trên xe biểu hiện lượng điện toàn xe đã nạp được 60%, đủ để duy trì toàn bộ đồ điện trên xe trong 24 giờ.

Điều này cũng đại biểu cho đêm nay bọn họ có thể mở điều hoà ra ngủ, không cần lo lắng nửa đêm bị lạnh tỉnh, hoặc là mỗi năm giờ phải dậy để thêm khối nhiên liệu.

Hai người tán gẫu, Thu Ngữ mỗi một lát lại phải theo kính chắn gió nhìn ra bên ngoài xem trời đã bắt đầu mưa hay chưa, đây là lần đầu tiên từ sau khi thời tiết trở nên dị thường, cô chờ mong mưa to buông xuống như vậy.

Ở trước khi nước mưa tới, thịt trong nồi đã ngâm xong, đại khái nặng khoảng nửa cân, tay chân Thu Ngữ mỏi không được, Ân Diệc trực tiếp bảo cô nghỉ ngơi.

Ân Diệc cũng sẽ không làm món gì đặc biệt cao thâm, chỉ là đơn giản cho dầu, muối, nước tương vào xào thịt một chút, sau đó đổ nước bắt đầu hầm, cũng không phải không muốn làm món khác, nhưng thịt khô ngâm nước, làm món khác kỳ thật thực không ngon miệng, chỉ có thể hầm như vậy.

Mùi hương rất nhanh đã che kín toàn bộ xe Phòng Xa, cũng may có máy lọc không khí không ngừng hoạt động, nếu không trong xe này cũng không có cửa sổ, hương vị kia thật là muốn làm người chết thèm.

Thịt nấu xong, hai người cũng không có gạo, chỉ có thể cầm chén nhỏ ăn thịt, Mặc Mặc và Thỏ cho dù đã tiến hóa cũng không quá có thể hấp thu mấy món đồ ăn có muối đường của nhân loại, cho nên hai bảo bảo đáng thương vẫn chỉ gặm thịt khô.

Đang ăn, bên ngoài đột nhiên bắt đầu mưa, nước mưa ngay từ đầu còn rất nhỏ, tích táp, sau đó chậm rãi bắt đầu càng lúc càng lớn, trong xe có thể nghe được một ít âm thanh, nhưng không lớn, cách âm vẫn là rất ổn.

Nhưng âm thanh dòng nước khá rõ ràng, đó là âm thanh thu thập nước mưa trên nóc xe, trải qua lọc, rót vào trong két nước, loại âm thanh này Thu Ngữ một chút cũng không cảm thấy ồn, ngược lại còn cảm thấy thật là quá mỹ diệu.