Chương 10-2: Xem như đã sống lại 2

Trong lúc nhất thời, trong xe đều là âm thanh uống nước ừng ực ừng ực, thẳng đến khi uống no, Thu Ngữ còn khoa trương ợ một cái, Thu Ngữ bảo Ân Diệc cởϊ áσ khoác ra, áo ngoài và quần của hai người đều đã bị cọ dơ ở khu đổ nát.

“Anh Diệc, anh thay quần áo trước đi, sau khi cởi ra thì ném trong phòng vệ sinh, buổi tối cùng nhau giặt.” Thu Ngữ từ trong tủ quần áo lấy ra hai bộ áo ngắn, quần ngắn kiểu dáng giống nhau nhưng kích cỡ không giống nhau, trước khi bật điều hòa trong xe vẫn là rất nóng.

“Anh đi trước thay quần áo.” Ân Diệc lấy quần áo vào phòng vệ sinh thay quần áo, hiện tại nhiệt độ bên ngoài là trên ba bốn mươi độ, trong xe bởi vì có máy lọc không khí, cho dù mát mẻ cũng trên 27-28 độ.

Hắn đã nghiên cứu máy lọc không khí trong xe, nếu ở dưới tình huống két nước đầy, thiết bị này còn có thể lợi dụng két nước để bảo trì nhiệt độ, cơ bản có thể bảo trì ở xung quanh hai mươi độ, sẽ không quá lạnh cũng sẽ không quá nóng.

Như vậy có thể tiết kiệm lượng điện của điều hòa, nhưng hiện tại két nước cũng không có nước, lượng điện bên kia hẳn là cũng không tràn ngập, buổi tối mới là lúc chân chính cần điện, ban ngày nhịn một chút sẽ vượt qua.

Ân Diệc đổi xong quần áo, Thu Ngữ cũng đi thay đồ, cởϊ qυầи áo để trên mặt đất phòng tắm, Thu Ngữ chuẩn bị buổi tối khi két nước có nước, sẽ dùng máy giặt để giặt.

Hai người đều mặc áo ngắn, quần ngắn, dẫm lên dép lê, nháy mắt đã mát mẻ không ít, lúc này hai người mới có tâm tình nhìn hai chiếc ba lô lớn mang về.

Ân Diệc đã mở ba lô ra, lấy đồ bên trong để lên trên bàn, xác thật không ít, phần lớn đều là các loại gia vị mà hệ thống bảo vệ môi trường cực ghét bỏ, tuy rằng mấy thứ này đại bộ phận đều không phải đồ tốt cho sức khỏe, nhưng là kẻ tham ăn, vẫn cảm thấy không có những gia vị ‘rác rưởi’ này, cuộc sống thật không hoàn mỹ.

“Mấy thứ này đều quá rải rác, em nhìn xem có hộp đựng không, lấy ra đựng vào.” Ân Diệc rất quen thuộc với mấy thứ này, chính hắn cũng biết nấu cơm, Thu Ngữ trước kia đều là trọ ở trường, Ân Diệc ở một mình, phần lớn thời điểm đều là tự nấu.

Thu Ngữ nhìn các loại gia vị lung tung rối loạn xếp cao như núi, không ít loại đều đã bị dùng rồi, cứ để như vậy cũng không tốt, còn chiếm diện tích, cô yên lặng mở màn hình ảo tìm hộp lưu trữ.

Thu Ngữ không thể dùng kim loại tới làm hộp lưu trữ, mà lựa chọn plastic trong suốt, đương nhiên loại plastic này không phải của địa cầu, mà là gần như rất giống pha lê, nhưng mật độ cũng có thể so với sắt thép, lại khác với pha lê tổng hợp từ chất thải công nghiệp để làm xe, loại này là plastic vô hại do hệ thống hợp thành.

“Em làm một ít bình, để muối vào một chỗ, các loại túi chưa bị mở thì tạm thời cất giữ trong rương dưới giường, về sau dùng để đổi vật tư.” Thu Ngữ cũng bắt đầu hỗ trợ chọn lựa, các túi đã bị mở đều là muối, đường, bột ngọt, túi chưa mở phần nhiều là gia vị lẩu, tương ớt, từng nhà đều sẽ dự phòng rất nhiều túi.

Loại vật nhỏ này tốc độ hợp thành của hệ thống rất nhanh, một hai phút đã xong, bình lớn, bình nhỏ đều là dựa theo kích thước ngăn tủ để làm, đương nhiên cũng chỉ có hai quy cách, một loại bình lớn, một loại bình nhỏ chồng ba cái sẽ bằng một cái bình lớn, đều là kiểu có nắp kín.

Thu Ngữ mở túi muối đổ hết vào một cái bình lớn, về phần vấn đề nhãn hiệu không giống nhau, hoàn toàn có thể xem nhẹ, muối, đường đổ tràn đầy bốn bình, ít nhất tương lai mấy tháng cũng không cần lo lắng vấn đề muối, các bình lớn lớn bé bé khác cũng đều được chứa đầy.

Túi đóng gói một bên bóc ra, một bên bị Thu Ngữ ném cho hệ thống thu về, tương đối phiền toái chính là nước tương, dầu ăn, nhãn hiệu không giống nhau thì hương vị cũng không giống nhau, ví dụ như nước tương Hải Thiên là ngọt, các loại khác thiên về mặn, Thu Ngữ đành phải dùng hệ thống làm một đống chai có miệng.