Chương 8: Xử Lý Sạch Sẽ

Mặc Anh cảm thấy một luồng sát ý như có như không, da thịt toàn thân đều căng thẳng.

Giờ phút này, mũi tên lao vào trước mặt hắn, hắn chân trừng, thân thể cong về phía sau, làm cho mũi tên kia hung hăng phá vỡ một thân cây phía sau lưng hắn.

Ầm một tiếng, đại thụ bị bắn trúng lập tức nổ tung.

Mặc Anh không có tâm tư nhìn về phía sau, ngược lại cung cung thân thể, cẩn thận né qua càng nhiều mũi tên, chạy về phía chỗ sâu trong rừng cây.

- Nơi này là khu săn bắn của bộ lạc Hoa Miêu, ngươi là ai, vì sao lại đến đây?

Trong mưa to, có một giọng nói hồn hậu vang lên, cùng với đó là sát khí giống như núi biển gào thét.

Mặc Anh cảm nhận được một luồng khí thế áp bách, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo:

- Khu săn bắn? Nơi này rõ ràng là không có ai quản lý, khi nào thì thành khu săn bắn của các ngươi? Hay là các ngươi muốn ở trong mùa mưa là phải vác theo Kim Miêu bộ lạc, hay là địa bàn của bọn họ sao?

- Ngươi lại biết! Ngươi có phải là người của bộ lạc Hoa Miêu hay không?

Lời này vừa dứt, bốn phương tám hướng giống như có trống trận vang lên.

Không bao lâu, Mặc Anh đã bị một đám chiến sĩ hùng hổ vây quanh.



- Khoảng thời gian trước có một đám ăn thịt thú di chuyển đến, không phải bộ lạc của các ngươi nên bị ăn thịt thú phá hủy sao? Sao lại có người chạy đến bên chúng ta? Chắc không phải là tộc nhân còn có.

Một người đàn ông trung niên 30 tuổi, trên mặt có hoa văn vặn vẹo, nói xong lời cuối cùng, cả người đều trở nên hưng phấn.

Trong lòng Mặc Anh lộp bộp nhảy dựng, một ý tưởng không thể tưởng tượng nhanh chóng thành hình ở trong đầu:

- Ăn thịt thú là nơi các ngươi chạy tới!

- Không phải đuổi, mà là cố ý dẫn qua.

Trong mắt nam nhân trung niên lập loè dã tâm làm người ta sợ hãi:

- Bộ lạc Hoa Miêu các ngươi tồn tại chính là sỉ nhục của Miêu tộc chúng ta, hiện giờ bộ lạc bị phá hủy, những tạp toái nhỏ của các ngươi cũng nên rửa sạch sẽ.

Nghe thấy hắn thừa nhận, hai mắt Mặc Anh đỏ lên, như vậy nhiều tộc nhân toàn bộ đều chết ở dưới chân thịt thú, nếu như thiên tai, hắn cũng chỉ coi như ông trời không có mắt, nhưng lúc này lại biết là nhân hoạ, hắn thật sự là hận nhóm người này đến tận xương tuỷ.

- Mọi người đều là Miêu tộc, các ngươi tính kế như vậy, không sợ Miêu Vương biết sẽ trừng phạt các ngươi sao?

Hắn cực kỳ bi phẫn rống lên một câu, cả người Mặc Anh đều cảnh giác, một đôi con ngươi sắc bén cũng đang bay nhanh xung quanh.



Nam tử trung niên cười lạnh:

- Miêu Vương đã biết thì hắn chỉ biết khen chúng ta giải quyết khúc mắc của hắn.

Dứt lời, hắn móc ra một thanh vũ khí giống như lưỡi hái, nhe răng cười:

- Gϊếŧ con tiểu tạp chủng này, chúng ta đi bộ lạc Hoa Miêu nhìn một cái, nếu còn có món lòng tồn tại, cùng nhau xử lý sạch sẽ.

Những người còn lại cười hắc hắc, có mấy người xúc động, đột nhiên công kích về phía Mặc Anh.

Ánh mắt bọn họ kích động, lập loè toàn bộ đều là hưng phấn muốn hành hạ Mặc Anh đến chết.

Mặc Anh tức giận ngập trời, nhưng cũng biết nhóm người này hẳn là tiểu đội chiến sĩ cấp một của bộ lạc Hoa Miêu, hắn hiện tại có thể làm không phải là ngạnh khiêng, mà là nghĩ cách chạy trốn, sau khi trở về mang theo các tộc nhân chạy trốn.

Cho nên đối mặt với những người này công kích hùng hổ, hắn mượn dùng thân hình nhỏ nhắn của mình, trái phải trước sau tránh né, để cho bọn họ tự mình gặp phải, mượn dùng địa thế, liều mạng thúc sinh một dính máu thịt, sẽ trở nên đặc biệt hung tàn.

Trong chốc lát, ánh sáng màu xanh lóng lánh, vô số dây leo phóng lên cao, đâm thẳng vào bụng nhóm người, cắn nuốt huyết nhục.

Dị năng của Mặc Anh cạn kiệt, cảm giác như lửa cháy lan khắp toàn thân, trong chớp mắt, da thú trên người hắn đã biến thành từng vết rách.

Nhưng hắn không bận tâm đến tình cảnh chật vật lúc này, ngược lại thừa dịp những người này bị quỷ sát đằng cản bước chân, chạy nhanh về một phương hướng, sau đó cảm nhận được cây cối có lực sinh mệnh cường đại, liền cướp lấy một nửa sinh cơ của nó, làm dịu đau đớn trên người, lại lần nữa chạy như điên.