Chương 9: Ngươi Quá Yếu, Ta Khinh Thường Gϊếŧ Chi

mưa to như đại dương mênh mông cuồn cuộn, trên không trung sấm sét cũng như cuồng phong gào thét, trong chốc lát, trong rừng cây sâu không thấy đáy, ánh sáng màu bạc nhấp nháy, chiếu sáng một mảnh trước mắt Mặc Anh.

Phanh một tiếng, tốc độ chạy của Mặc Anh quá nhanh, không chú ý phía trước lại là một ngọn núi nhỏ không lộ ra, chân giẫm không, cả người hắn đều trượt xuống triền núi.

Không lâu sau, hắn ngã xuống triền núi, đau đớn nuốt một ngụm nước bùn to lớn, ngay sau đó cảm nhận được một mùi vị nồng đậm ghê tởm, hắn lập tức dùng bàn tay vào yết hầu, đè xuống, phun nước bùn ra.

nôn khan một trận, nôn ra cảm giác ghê tởm, Mặc Anh ngước mắt lên, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện có một chỗ bởi vì nước mưa cọ rửa mà bùn đất không ngừng rơi xuống.

Mắt thấy sắp hình thành sơn thể trượt, Mặc Anh không dám trì hoãn, trực tiếp hóa thân thành mèo, mượn tốc độ nhanh nhẹn của mèo, cùng với thân hình nhẹ nhàng, nhanh chóng nhảy ra khỏi ngọn núi này.

Vừa đến mặt bằng, hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên phát hiện phía trước có chút không thích hợp.

Hắn lập tức cảnh giác căng thẳng, con ngươi sắc bén trừng qua, lọt vào trong tầm mắt lại là một thanh niên tuấn mỹ mặc tuyết bào đứng ở giữa không trung, cho dù là cuồng phong hay là mưa to đều giống như sợ hãi hắn, từ sau né qua hắn.

Cho nên quanh người hắn hình thành một mảnh đất trống, cả người rơi vào trong mắt Mặc Anh, giống như là một vị thần tuần tra lãnh địa của mình, mà nếu xông vào Mặc Anh sẽ trở thành nơi hắn diệt sát.

- Ngươi là đại tư tế của bộ lạc Miêu Hoa râm.

Mặc Anh bị tư thái tuấn mỹ của hắn làm cho kinh hãi, tư duy của hắn dừng lại trong một cái chớp mắt.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình, lại nghĩ đến tính kế của bộ lạc mèo hoa râm.

Lông của hắn bị nước mưa làm ướt nhẹp, trong một khắc này đã trở nên căng thẳng, trên người như nước suối nhỏ, ào ào rơi xuống đất, rất nhanh đã làm nổi lên từng bọt nước nhỏ, đẹp đến kinh người.

Đáng tiếc, dưới nguy cơ bao phủ, cả người Mặc Anh căng thẳng, dị năng vốn đã khô kiệt trong cơ thể cũng vào một khắc này, giống như vĩnh viễn không ngừng sinh cơ, chậm rãi từ khắp người lan tràn ra.

- Sức sống?



Thanh niên cao lớn tuấn mỹ nhạy bén cảm nhận được hơi thở của mộc hệ dị năng, khóe miệng hắn lộ ra một tia sung sướиɠ, người lại bay nhanh về phía Mặc Anh.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Mặc Anh bay lên trời nhảy lên, sau khi né qua công kích của hắn, nơi hắn vừa đứng đã bị một luồng lực lượng vô hình đập thành một cái hố to.

- Ta không muốn làm ngươi bị thương.

Hai chân nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, thanh niên dung nhan giống như thần không thể xâm phạm xoay người, giọng nói lạnh nhạt vang lên, cuồng phong nước mưa vì hắn sử dụng, trong một hơi thở đã vây Mặc Anh ở trong quả cầu nước, gió ở trong quả cầu nước hóa thành lưỡi dao sắc bén, từng mảnh thổi mạnh Mặc Anh.

Không bao lâu, từng đạo vết thương dữ tợn đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện ở trên thân thể cao nửa thước của Mặc Anh, rất nhanh đã nhuộm nước cầu thành một mảnh huyết sắc.

- Không muốn làm ta bị thương à? Ngươi muốn hành hạ ta đến chết à? Ta nghe trưởng bối trong bộ lạc chúng ta nói, Đại Tế Tế là người phát ngôn của Thần, cùng Thần giống nhau, tâm tính thiện lương, không thể gặp người khác chịu khổ. Mà ngươi cũng giống như đám người trong bộ lạc các ngươi, gϊếŧ hại thành tính, giống như ác ma trong vực sâu.

Từ trước đến giờ chưa từng có uy hϊếp tử vong, làm cho Mặc Anh không nhịn được sắc mặt đại biến.

Nhưng đối mặt với lời nói của thanh niên tuấn mỹ, hắn lại chỉ cảm thấy trào phúng.

Nhưng để chạy trốn, hắn chỉ có thể mượn dùng cái gọi là thần minh để nói chuyện.

Lại không ngờ người tuấn mỹ kia phá vỡ quả cầu nước, ném hắn xuống đất.

Nước mưa cọ rửa trên người, cả người Mặc Anh chật vật giống như là khất cái mấy chục năm chưa tắm xong, hèn mọn như con kiến, không đáng để người khác nhìn nhiều một cái.

Nhưng người trước mắt này lại ngoài dự đoán lơ lửng trên người Mặc Anh, tay nhẹ nhàng nhấc lên, cả người Mặc Anh giống như lá cây nhỏ, phiêu ở giữa không trung, đối diện với tầm mắt của hắn:

- Ngươi quá yếu, ta khinh thường gϊếŧ.