Chương 7: Sát Khí

Tuy rằng bộ lạc của mèo hoa râm cũng là mèo màu đen, nhưng nơi đó mèo màu sắc và hoa văn là chính, không giống các loại tạp sắc của bộ lạc mèo hoa đều có.

Hơn nữa tuy rằng hai bộ lạc đều là những nơi bị khi dễ, nhưng mèo hoa râm sẽ giúp cho những con mèo thuần chủng khi dễ bọn họ, bởi vậy quan hệ giữa hai bên như nước với lửa.

Hiện tại bộ lạc Hoa Miêu xảy ra chuyện, bọn họ muốn đi đầu nhập vào còn khó hơn lên trời.

Trong lúc nhất thời, sự trầm mặc lan tràn trên đỉnh đầu mọi người.

Một ít người nhát gan, bởi vì một phần trầm mặc này mà nước mắt lại lần nữa tràn đầy, từ khóe mắt rơi xuống.

- Ta đi một chuyến.

Mặc Anh dứt khoát đứng dậy.

- Ngươi còn có thương tích! Một đôi mắt Ngọc Quỳnh sưng đỏ nhìn Mặc Anh, còn chưa nói hết lời, gia gia của hắn đã đồng ý.

Hai mắt nàng trừng lớn, trên mặt đều tràn ngập vẻ không thể tin tưởng:

- Gia gia, vết thương trên người Mặc Anh rất nghiêm trọng, bên ngoài mưa to tầm tã, hắn đi bộ lạc của Miêu Hoa, nếu như đối phương không đáp ứng, bắt hắn thì phải làm sao đây?



Nghĩ đến việc Mặc Anh sẽ bị bắt tới làm nô ɭệ cho mình, nước mắt nàng không ngừng rơi, một đôi tay nhỏ cũng gắt gao nắm Miêu Anh, chính là không cho hắn đi.

Mặc Anh xoa nhẹ đầu tóc mềm mại của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gia gia của nàng:

- Thương thế của ta chỉ là bề ngoài nhìn nghiêm trọng, trên thực tế nghỉ ngơi mấy canh giờ đã tốt không sai biệt lắm.

Dị năng hệ mộc là chủ sinh cơ, hắn đã liên tiếp sử dụng dị năng sắp cạn kiệt tìm người cứu người, đến hôm nay đã từ linh cấp đột phá một cấp.

Bởi vậy, thương thế toàn thân của hắn cũng bị năng lực chữa trị của mộc hệ, chữa khỏi không sai biệt lắm.

- Lên đường bình an.

Gia gia của hắn là Nhan Nhược liếc mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí trầm trọng nói ra mấy chữ.

- Hắn chỉ là một đứa trẻ, còn chưa đầy mười lăm tuổi, sao có thể để hắn đi mạo hiểm? Để ta đi thôi.

Nhị Hắc bị thương nặng chống người ngồi dậy, vừa mới đứng lên thì thân thể lảo đảo một cái, sau đó ngã xuống đất.

Mặc Anh vội vàng đi qua đỡ:

- Nhị Hắc thúc, ta đã không có gì đáng ngại, ngươi để cho ta đi thôi.



Chiến sĩ thượng tồn đều có thương tích, mà không có thương tổn, lại là một ít tiểu hài tử có năng lực không ra gì, hắn tự giác tuổi của mình là người trưởng thành, hơn nữa có dị năng bên người, làm sao có thể để cho những bộ lạc già yếu tàn tật kia có thể che kín nguy cơ, tìm được một đường sinh cơ.

Nhị Hắc còn muốn nói cái gì, nhưng gia gia của hắn lại bày ra hiện trạng của mọi người.

- Mặc Anh là một hài tử tốt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng năng lực lại có thể so với chiến sĩ cấp một, hơn nữa bản thân hắn chính là một người rất thông tuệ lanh lợi, ta tin tưởng y theo sự thông tuệ của hắn, hắn nhất định có thể bình an trở về.

Nhị Hắc nhìn quanh một vòng, cảm nhận được mong đợi từ trong lòng mọi người, hắn lấy cốt đao mà hắn quý trọng đã lâu của mình ra.

- Trên đó có pháp lực đại tế, có thể ngăn cản một chiến sĩ cấp hai trong thời khắc mấu chốt, ngươi cẩn thận đặt nó trên người. Nếu gặp nguy hiểm, bảo mệnh quan trọng.

Mặc Anh cười gật đầu, muốn rời đi.

Đúng lúc này, nhóm cô nhi có quan hệ không tệ với hắn lập tức vọt lại đây.

Nhìn bọn họ khóc đến đỏ cả hai mắt, nghĩ đến khoảng thời gian này, mọi người dựa vào nhau, khích lệ lẫn nhau, hắn rất kiên nhẫn nói một ít lời, để cho bọn họ chờ ở đây, không cần lo lắng cho mình, lập tức ra khỏi hầm ngầm, mưa to, dựa theo lời của gia gia của họ, đi tới bộ lạc của bọn họ.

Bộ lạc Hoa Miêu ở trong sơn cốc, mà bộ lạc Hoa Miêu lại ở ngoài ba ngọn núi lớn của bộ lạc Hoa Miêu, Mặc Anh đỉnh mưa to, ngày đêm đi đường, ba ngày sau, cuối cùng là vượt qua hai ngọn núi.

Mắt thấy bộ lạc mèo hoa râm sắp tới, một tiếng xé gió mang theo sát khí, cắt qua giọt mưa trên không trung, quét một cái, nhằm phía trước mặt hắn.