Quyển 1 - Chương 3: Tiện tay giúp đỡ

Trên giường lớn xa hoa, một nữ nhân yếu ớt lẳng lặng nằm yên không chút động đậy, ai biết được rằng sau dáng vẻ kia lại là thuộc hạ của ma giáo gϊếŧ người không chớp mắt.

Mi mắt nhẹ run, Hồ Nguyệt lần nữa tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, phía dưới người mềm mại do được trải lớp thảm lông dày. Ngón tay thon lướt trên tơ nhung êm ái khiến nàng có chút ngẩn ngơ. Đã bao lâu rồi nàng mới được yên tĩnh, thả lỏng nằm ngủ như vậy?

Hồ Nguyệt chớp mắt, người nàng cũng được băng bó kỹ càng, được bôi thuốc mỡ mát dịu, xua đi vết thương nóng rát. Nàng thử cử động thử thân thể. Cảm giác đỡ đau hơn trước nhiều.

- Cô nương tỉnh rồi sao?

Nghe thấy giọng nói theo bản năng Hồ Nguyệt liền vào thế phòng bị, im lặng không đáp. Nàng lạnh lùng nhìn nam nhân đang ngồi trên đệm ghế đối diện. Hắn một thân mặc lục y, tướng mạo anh tuấn, ôn hòa thanh tịnh làm người nhịn không được muốn đến gần tiếp xúc. Tóc vấn lên bằng trâm ngọc đơn giản. Trông như công tử thế gia không vướng khói bụi nhân gian.

- Người cô nương thương thế quá nặng. Tại hạ đành mang cô nương tới đây chữa trị. Chắc là cô nương cũng thấy đói rồi, ta kêu người mang thức ăn lên.

Vừa dứt lời, hắn hướng ra cửa nhẹ cất tiếng:

- Vào đi. Mang cả thức ăn vào.

Sau tiếng nói vang lên, cửa phòng mở ra, vài nô tỳ nghiêm túc bước vào, trên tay cầm từng khay đồ ăn thơm ngon để lên bàn. Xong xuôi mọi thứ mới hành lễ đi xuống.

- Tại hạ tên Tần Phong, là thiếu chủ nơi này, nếu cô nương cần gì, cứ gọi nô tỳ vào. Để cô nương thoải mái dùng bữa, tại hạ rời đi một lát.

Tần Phong nói xong liền đứng dậy, cất bước ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho Hồ Nguyệt.

Nàng khó khăn động đậy bước xuống giường, hiện tại nếu như không ăn cơ thể nàng sẽ không thể chịu đựng được nữa. Dù sao nàng đang bị thương dù người tới có mục đích gϊếŧ nàng, nàng cũng không phản kháng nổi.

Hồ Nguyệt nhanh chóng ăn thức ăn ngon miệng trên bàn, nàng không muốn bạc đãi bản thân. Đến nàng ăn xong vài phút, Tần Phong cũng trở lại ngồi xuống bàn đối diện.

Chưa đợi hắn lên tiếng, nàng đã bày ra bộ dáng đầy sát khí, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo

- Người cứu ta, đối với ta như vậy là vì mục đích gì?

Tần Phong nghe nói thế không nhịn được mỉm cười, hắn biết nàng bị trọng thương, làm ra bộ dáng như vậy cũng chỉ để hù người. Trông thật giống mèo nhỏ xù lông.

Thấy Tần Phong không đáp lại, Hồ Nguyệt nhăn mày có chút tức giận

Cảm nhận được sự tức giận ngày càng lớn của cô nương trước mắt. Tần Phong rót một ly trà ấm đẩy về phía Hồ Nguyệt mới ôn nhu nói:

- Lúc đầu vì thấy hiếu kỳ, sau đó khi thấy cô nương, nhìn vào sâu bên trong ánh mắt liền muốn chăm sóc cô nương, đơn giản như vậy. Cùng với tại hạ dù không phải người quyền cao, nhưng cũng đủ ăn và mặc, không đến nỗi vô sỉ đi lợi dụng một tiểu cô nương thương tích đầy mình.

Nghe thấy lời hắn nói, Hồ Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác, tay siết chặt lấy làn váy bên dưới.

Từ bao giờ đầu óc của nàng toàn chứa việc đấu đá, nghi ngờ, chém gϊếŧ máu tanh. Ngước mắt nhìn nam nhân ôn hòa, sâu trong mắt nàng đầy sự tự giễu, giọng nói thốt ra cũng mềm mại không ít.

- Gọi ta Hy Nguyệt là được, hy của hy vọng. Ngươi không nghĩ người giống ta chính là hại người, mị hoặc sao?

Vừa nói xong nàng vội hạ ánh mắt xuống dưới, nam nhân nàng yêu cũng như vậy, nghĩ nàng dâʍ đãиɠ, bất kham không xứng với tình yêu của hắn.

Hồ Nguyệt không dám nhìn sự khinh thường trong mắt hắn. Tuy mới gặp lần đầu nhưng đối phương thuần tịnh, sạch sẽ như hắn, làm nàng cảm thấy vô cùng ti tiện, không xứng làm bẩn hắn dù chút ít...

Tần Phong không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, cho đến khi nàng tò mò nhịn không được ngước mắt lên, hắn mới từ từ cất lời, sâu trong ánh mắt vẫn là một mảnh thanh triệt, thuần túy

- Hy Nguyệt cô nương, tại hạ coi người không phải coi nhan sắc mà là nhân tâm, nhân tâm thường thể hiện qua ánh mắt. Cô nương vốn dĩ không phải là người như vậy?

Câu nói cuối cùng từng chữ khiến trái tim kiên cường của nàng không ngừng run rẩy.

Tần Phong thở dài nhìn nữ nhân đang ngơ người trước mắt, khí thế bức người của nàng lúc trước đều không còn sót một tý nào. Nhưng mỗi người đều có sự tình riêng, không nên hỏi quá nhiều.

- Cô nương ngất đi ba ngày ba đêm, hẳn người cũng rất khó chịu. Ta kêu tỳ nữ vào giúp người, cô nương cứ ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương, ngày mai tại hạ lại đến xem thế nào.

Không chờ Hồ Nguyệt đáp lại, Tần Phong đã cất bước đi khỏi phòng. Hắn không nhiều lời hoặc làm điều dư thừa.

Đối với Tần Phong, cô nương này hắn tiện tay giúp đỡ, sắp xếp thăm hỏi nàng ổn thỏa là được. Bí mật phía sau nàng, hắn không hứng thú.