Chương 48

“Lúc Ninh Nhi hô lên tiếng ‘tỷ tỷ’, một năm ba tháng lẻ mười tám ngày trước đó ta chưa từng nghe giọng nói của nó.” Thẩm Ôn Chiêu ôn nhu nhìn An An: “Ninh Nhi thực rất ỷ lại ngươi, bằng không lấy quyền thế của An Xương hầu phủ, muốn mang đứa nhỏ đi thì các ngươi căn bản không thể ngăn cản.”

Tô Điềm ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Thẩm Ôn Chiêu: “Ý của ngươi là…”

Thẩm Ôn Chiêu hiếm khi nhìn thấy vẻ ngây ngốc trên mặt của Tô Điềm, không khỏi bật cười: “Ý chính là, ta sẽ không cưỡng ép tách Ninh Nhi ra khỏi các ngươi, tóm lại ngày tháng còn dài, sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp toàn vẹn cho cả đôi bên.”

Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Điềm có chút tia sáng, từ đuôi lông mày đến khóe mắt nàng đều lộ ra vẻ vui sướиɠ, Thẩm Ôn Chiêu chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt giống như ánh mặt trời chiếu vào, rực sáng đến cháy bỏng.

“Thật sao?”

Tựa như nàng vẫn chưa tin, Tô Điềm lại hỏi một lần nữa.

Thẩm Ôn Chiêu không nhịn được mà bật cười: “Thật, ca ca và tẩu tẩu của ta sắp đến rồi, cũng rất sốt ruột, muốn tận mắt nhìn thấy Ninh Nhi.”

Tô Điềm nghe được lời bảo đảm của Thẩm Ôn Chiêu, mỗi bước đi đều vui sướиɠ, trong miệng còn lẩm nhẩm một điệu hát dân gian, cuối cùng còn ghét bỏ quay đầu lại nhìn Thẩm Ôn Chiêu đang đi chậm rãi: “Thẩm công tử, đi nhanh chút, trưa nay chúng ta sẽ làm canh vịt ăn!”

“Đây đây.”

……

Vừa mới đẩy mở cửa vào, trong phòng vang ra thanh âm nghẹn ngào:

“Trời ơi, tiểu Diệu nhi số khổ của ta…”

Tô Điềm sắc mặt biến đổi, vứt bọc đồ rồi chạy vọt vào sảnh lớn.

“Nhị bá nương, đại tỷ xảy ra chuyện gì?”

Ngô Phân vừa thấy Tô Điềm tới, cả người phảng phất như muốn ngất: “Đại tỷ ngươi, nàng… Trương gia không đối xử nàng như một con người!!”

Hóa ra là hôm nay Tô Vạn Hà và Ngô Phân đột ngột đến thăm, đúng lúc bắt gặp cảnh bà thông gia đang mắng chửi Tô Diệu đầy máu chó, chỉ bởi vì Tô Diệu nấu cơm muộn.

“Vậy mà lão bà đó lúc nhìn thấy bọn ta vừa vào cửa liền lật mặt, tựa như người đàn bà mắng chửi đó là người khác!” Ngô Phân căm giận nói.

“Chỉ là mắng hai câu coi như xong, nhà ai mà không có chuyện mẹ chồng mắng nàng dâu”, Ngô Phân lau nước mắt, túm lấy Tô Điềm liền nói: “Thế nhưng tuyệt đối không thể động tay đông chân! Đại tỷ ngươi lúc rót cho bọn ta cốc nước, lại lấy ống tay áo che đi những vết thương trên người, nó nghĩ ta bị mù sao?!”

Bà vừa dứt lời liền che ngực thở dốc: “Nhị bá ngươi muốn cùng bọn họ nói lý, kết quả bọn ta bị bọn họ trực tiếp lấy chổi đuổi ra ngoài!”