Chương 47

Tô Điềm nhìn một lớn một nhỏ đang vùi đầu vào bát mà ăn, trong lòng vô cùng vui vẻ, tốc độ ăn của nàng cũng tự động mà nhanh lên.

Sau khi uống ngụm canh cuối cùng, ba người đều thoải mái thở một hơi dài thoả mãn.

“Đi thôi.” Tô Điềm thu dọn bát đũa, cầm theo một bọc đồ ăn nhỏ mà nàng đã chuẩn bị trước đó.

“Xuất phát nào!” An An tung tăng nhảy nhót liền chạy ra bên ngoài.

……

“Trước đó vài ngày ta đã truyền tin trở về cho ca ca và tẩu tẩu, nhiều ngày rồi cuối cùng cũng nhận được hồi âm.”

Qua buổi trưa, An An mệt, gục đầu lên vai Tô Điềm mà ngủ say, Thẩm Ôn Chiêu duỗi tay ra bế An An.

“Họ nói như thế nào?” Tô Điềm xoay chuyển bả vai, trọng lượng của nhóc con ba tuổi này không hề nhẹ.

“Bọn họ chuẩn bị đến đây, thời điểm ta nhận được tin tức chắc họ đã khởi hành rồi, để đến được đây phải mất nửa tháng.” Lông mi Thẩm Ôn Chiêu rũ xuống, ánh mắt dừng ở trên người Tô Điềm.

Tô Điềm đang lắc lắc các bọc nhỏ trên tay, không chút để ý mà gật đầu.

“Tô cô nương.” Thẩm Ôn Chiêu bỗng dừng bước.

Tô Điềm nghi hoặc quay đầu lại.

“Ninh Nhi xuất thân từ An Xương hầu phủ, phụ thân nó là thế tử An Xương hầu…” Thẩm Ôn Chiêu nói cực chậm, ngữ khí trầm thấp lại ôn nhu.

Lời nói hắn còn chưa dứt, biểu tình của Tô Điềm dần dần thay đổi, hít sâu một hơi: “Nếu đúng vậy? Tương lai sau này của An An sẽ rất tốt.”

“Vậy Thẩm công tử là?”

“Ta là con út trong An Xương hầu phủ, Thẩm Ôn Chiêu.”

Mặt Thẩm Ôn Chiêu hơi đỏ lên, không biết sao, trong lòng có một tia xấu hổ.

Thấy biểu tình của Tô Điềm không đúng lắm, Thẩm Ôn Chiêu có chút lo lắng: “Tô cô nương cảm thấy khó chịu sao?”

“Không hề.” Tô Điềm lắc lắc đầu: “Ta đã sớm đoán được xuất thân bất phàm của An An, lại không nghĩ rằng thân phận phú quý như vậy.”

“Đệ ấy chung quy vẫn phải về nhà.” Tô Điềm hít hít mũi: “An An còn nhỏ, không thể lúc nào cũng ở cạnh ta được, huống chi nó còn có phụ mẫu yêu thương, có An Xương hầu phủ chống lưng cho nó, tương lai nhất định sẽ rất xán lạn.”

“Ta chỉ là… Chỉ là muốn ở cùng nó lâu hơn một chút.”

“Không phải An An không thể rời khỏi ta, mà là ta không lỡ để nó rời khỏi mình.” Tô Điềm quay mặt qua chỗ khác, nàng mạnh mẽ lau đi giọt lệ ở khoé mắt.

Thẩm Ôn Chiêu nhìn thấy cô nương trước mặt hốc mắt đỏ lên, chậm rãi mở miệng: “Tô cô nương còn không rõ ràng tình cảm sâu đậm mà Ninh Nhi dành cho mình sao.”

Tô Điềm nghe vậy mà ngẩng đầu, lộ vẻ nghi hoặc.