Chương 3

"Tiểu Điềm nhi, ngươi đi múc hai bát gạo mang tới đây", Lý Hồng Nguyệt thấy Tô Điềm đang ngơ ngác, liền kêu nàng.

Tô Điềm thu hồi ánh mắt đánh giá, hướng về Lý Hồng Nguyệt mà khoé miệng cong lên: "Vâng".

Trong phòng bếp, có một bệ bếp lớn, trên bệ bếp có hai ô, một cái để nồi, cái còn lại thì để ấm bằng gốm dùng để đun thuốc cho đại bá. Trong kệ bếp còn hơn nửa túi bột mì, một sọt gạo cũ, một ít rau khô, trên trần nhà còn treo một miếng thịt muối nhỏ được làm từ năm trước.

Một khối thịt như vậy, cả nhà có thể ăn trong ba tháng, mặc dù đồ ăn trong bếp không ít nhưng không đủ cho cả Tô gia nhiều miệng ăn, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ là 16 người, đồ ăn cùng lắm chỉ đủ dùng trong một tuần.

"Nương, tối nay chúng ta sẽ nấu gì", Tô Điềm mang gạo đến chỗ Lý Hồng Nguyệt, hỏi.

"Trước tiên đi nấu cháo, ban trưa còn thừa một ít bột thô thì lấy ra làm màn thầu, rồi xào một chút rau và muối chút củ cải là được", Lý Hồng Nguyệt thuần thục bắt đầu vo gạo, "Ngươi cũng đừng cố làm gì, cơ thể vừa mới hết bệnh, còn yếu lắm, tý ta đun lại cho ngươi canh trứng".

"Con biết rồi, nương, con mang cải trắng đi rửa", Tô Điềm quay đầu đến chỗ để cải trắng.

"Tỷ!! Người đã khoẻ rồi?", một tiểu hài tử kháu khỉnh tiến vào, thấy Tô Điềm liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ, ta và muội muội nhớ người lắm, vì cha nương không cho chúng ta quấy rầy người" tiểu gia hoả nói còn chu cái miệng nhỏ lên.

Tô Điềm nhận ra đây là tiểu nhi tử của nhị bá Tô Văn An, vừa mới 10 tuổi, muội muội trong miệng hắn là nữ nhi của nhị bá Tô Nhân, chỉ mới 4 tuổi. Nhị bá còn có một đứa con gái lớn tên là Tô Diệu, mới lấy chồng ở thôn bên cạnh, hiện giờ cũng đã 19.

"Tiểu An, tỷ đã khoẻ hơn nhiều rồi", Tô Điềm nhìn thấy Tô Văn An vui vẻ như vậy, không nhịn được mà mỉm cười: "Nhân Nhân đâu?"

"Muội muội vừa mới bị ngã, y phục bị bẩn, đã đi tìm nương để thay rồi!", Tô Văn An vừa trả lời vừa hướng mắt lên bệ bếp, "Tiểu thẩm, tối nay có trứng gà ăn hả?" Lý Hồng Nguyệt nhìn đôi mắt tròn xoe của Tô Văn An, có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến khuê nữ nhà mình mới khỏi bệnh, liền lắc đầu với hắn:

"Chỉ dành cho tiểu Điềm nhi thôi, gia gia của ngươi muốn nàng được bồi bổ, Tiểu An muốn ăn thì lần sau thẩm sẽ làm cho ngươi".



"Vâng ạ..."

Tô Văn An nuốt nước miếng, quay lại chỗ Tô Điềm nói:

"Tỷ tỷ ăn nhiều một chút nha, như vậy thân thể mới tốt lên được".

Tô Điềm trong lòng hụt hẫng:

"Nương, đem trứng gà đánh vào cháo làm cháo trứng gà đi, gia gia, cha và các đại bá mỗi ngày phải cuốc đất, cũng cần được tẩm bổ mới được"

Lý Hồng Nguyệt đau lòng:

"Cũng đúng, vậy ngươi đi lấy hai... lấy ba quả trứng gà đến đây"

Tô Văn An hoan hô một tiếng nhỏ, liền lôi kéo Tô Điềm đến ổ gà. Cũng không trách Tô Văn An thèm ăn, đã gần một tháng người trong nhà đã không được ăn thịt, nếu không phải vì Tô Điềm sinh bệnh mà họ không phải tích góp trứng gà để đem đi bán kiếm tiền.

Lấy được ba quả trứng gà, Tô Điềm mang đến phòng bếp, Lý Hồng Nguyệt đã thái nhỏ cải trắng, chuẩn bị cho vào nồi:

"Tiểu Điềm nhi, người thuận tiện bỏ trứng gà vào cháo đi, ta đang không rảnh tay".

"Vâng", Tô Điềm lên tiếng, tìm một cái bát, nàng nhẹ nhàng đập một quả trứng vào thành bệ bếp, hai tay nhẹ nhàng tách vỏ trứng, "răng rắc" một tiếng, lòng trắng và lòng đỏ trứng gà rơi vào trong bát, tựa như thạch trái cây mà rung lên vài cái.

"Không hổ là trứng gà ta chính tông, tốt hơn nhiều so với trứng gà bán ngoài chợ ở thời hiện đại", Tô Điềm âm thầm cảm thán trong lòng, một bát chứa đầy ba quả trứng, Tô Điềm lấy đũa, khuấy đều lòng đỏ và lòng trắng, ánh vàng rực rỡ từ lòng đỏ chảy ra hoà quyện cùng lòng trắng.