Chương 2

Tô Điềm vì sinh bệnh mà nhiều ngày nằm trên giường, không chỉ được mẫu thân nguyên chủ ngày ngày đưa thuốc, mà phụ thân cũng thường xuyên hỏi han, thỉnh thoảng còn ngẫu nhiên nghe được giọng mấy đứa trẻ con ngoài cửa dò hỏi bệnh tình.

Sự quan tâm của bọn họ khiến Tô Điềm không khỏi xúc động, nàng vốn chỉ là cô hồn chiếm lấy thân thể của nguyên chủ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tô Điềm để tay lên ngực mà mặc niệm:

"Muội muội tốt, ta đã mang ơn của ngươi, nhờ cơ thể ngươi mà sống lại lần nữa, ta sẽ thay ngươi chiếu cố thật tốt cho người nhà của ngươi, giúp họ có một cuộc sống thật tốt, ngươi hãy an tâm yên nghỉ".

Trong lòng Tô Điềm cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, xem ra cô nương này cũng không yên lòng mà lo lắng cho người nhà, hiện giờ chính mình đã hứa hẹn, nàng hẳn mà yên lòng đi đầu thai, hy vọng kiếp sau nàng sẽ có một gia đình hạnh phúc, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.

Đánh giá kỹ lưỡng căn nhà này một phen, toàn bộ mặt tường cơ bản đều dùng phôi là bùn đất để trát lên, gian nhà đều được các cành cây thô sơ cố định. Trải qua sương gió, mặt tường đã có vết nứt, sàn nhà đều là bùn đất, chẳng qua có người đi lại thường xuyên mà trông có vẻ đỡ hơn chút.

Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ, bên trên có một vài đồ linh tinh, xung quanh có vài cái ghế nhỏ, ở trong góc phòng còn dựng một cái tủ đơn sơ. Tô Điềm quan sát, quả nhiên dùng để cất quần áo, còn lại trong phòng chẳng còn gì khác.

"...Haiz", Tô Điềm thở dài, nghĩ lại bản thân mình kiếp trước có thể tự kiếm tiền, không nhịn được việc cứ ở lỳ trong phòng.



Tô Điềm đẩy cửa phòng đi ra, trước mắt nàng chính là một cái sân tứ viện, được vây quanh bởi bức tường bùn đất, phía Bắc là một căn nhà lớn, bên cạnh là một tiểu viện có hai gian, các vật dụng hai bên giống nhau.

Dựa theo ký ức nguyên chủ, Tô gia gia cùng nãi nãi Trương Quế Hoa ở viện này, đại phòng Tô Vạn Phòng ở trong căn nhà hai gian. Phía Đông là nơi ở của nhị phòng Tô Vạn Hà, còn gia đình nàng là tam phòng ở trong căn nhà có hai gian nằm phía Tây.

"Nương", Tô Điềm lên tiếng khi thấy một thân ảnh đang bận rộn trong viện.

Lý Hồng Nguyệt nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại:

"Tiểu Điềm nhi tỉnh rồi đấy hả? Ba ngày đã trôi qua rồi, ngươi làm gia gia và nãi nãi lo lắng gần chết", nói xong liền bỏ cái chổi xuống mà đi vào phòng bếp: "Đói bụng không, muốn ăn cái gì nào? Nương nấu cho ngươi một nồi canh trứng để bồi bổ, đây là ý của gia gia dặn dò đó".

Tô Điềm gật đầu:

"Nương, giờ đã không còn sớm nữa, cùng nhau làm cơm tối thôi, để con tới giúp người", nàng tính nhân cơ hội này quan sát lượng lương thực và gia vị trong nhà. Nàng quay đầu suy nghĩ một chút, dù gì kiếp trước cũng là Food Blogger, tay nghề nấu ăn cũng không phải hạng xoàng, đằng nào cũng đã nói sẽ đối tốt với người nhà của nguyên chủ, nghĩ đến đây nàng liền hào hứng muốn phát huy sở trường.